Về Lại Sài Gòn
Thưa Bà Con,
Chỉ còn 5 ngày nữa thôi là đến Ngày Quốc Hận. Trong giây phút nầy (25/4/1975),
nhận biết cơn hấp hối của Việt Nam Cộng Hòa đã cận kế, hành pháp của TT Gerald
Ford có đưa ra một biện pháp hết sức nhân đạo là Chiến dịch Babylift nhằm đưa
trẻ em mồ côi sang Hoa Kỳ. Xin chia xẻ cùng Bà Con một trích đoạn của tác giả
Đinh Yên Thảo về chiến dịch nầy để thấy …trong cơn tuyệt vọng vẫn có niềm Hy Vọng
được ươm mầm…
Và niềm hy vọng đó đang ươm một mầm tương lai. Đó là ước mong sẽ thành sự
thật là VỀ LẠI SÀI GÒN.
Operation Babylift - 45
năm một sứ mạng nhân đạo và tình người
***
Trong những ngày cuối cuộc chiến Việt
Nam, chiến dịch di tản nhân đạo các trẻ em mồ côi sang Hoa Kỳ với tên gọi Operation
Babylift đã được thực hiện theo sự chuẩn thuận của Tổng Thống Gerald
Ford. Ông tuyên bố rằng:” Trong khi truy điệu những người đã mất,
chúng ta không thể quên những người còn sống” để không chỉ có kế hoạch
di tản hàng chục ngàn nhân viên người Việt, mà còn là chiến dịch dành
riêng cho trẻ mồ côi sẽ được di tản bằng phi cơ quân sự, có ngân sách
khoảng hai triệu đô la. Theo số liệu từ bộ phim tài liệu Precious Cargo của
PBS, đã có ít nhất 2,700 trẻ em mồ côi VN được đưa sang Mỹ và khoảng 1,300 em
được đưa sang Canada, Úc và Âu Châu trong sứ mạng này.
Rất không may, chiến dịch mở màn bằng
một tai nạn thương tâm. Ngày 4 tháng 4 năm 1975, tin chiếc phi cơ C-5 bốc trẻ
mồ côi Việt Nam sang Hoa Kỳ trong chiến dịch Operation Babylift gặp nạn làm
thiệt mạng 153 trẻ em, phi hành đoàn, nhân viên thiện nguyện và nhân viên văn
phòng DAO tại Sài Gòn, đã gây bàng hoàng và xúc động cho những người theo dõi
tình hình chiến sự tại Nam Việt Nam.
Chiếc
phi cơ C-5 mang ký hiệu 68-0218 cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhất sang căn cứ
Clark Air Base tại Phi Luật Tân vào chiều thứ Sáu, là chuyến bay đầu tiên chở
các trẻ em mồ côi VN được đưa sang Mỹ trong chiến dịch này. Theo kế hoạch dự
tính, các em sẽ tiếp tục được chuyển sang máy bay dân sự từ Phi Luật Tân để bay
tiếp đến San Diego với sự chờ đón của chính TT Ford ngay phi trường. Dù tai nạn
thảm khốc ngay sau khi cất cánh, xảy ra đã gây thiệt mạng gần một nửa trẻ em và
các nhân viên trên phi cơ, chiến dịch vẫn được tiếp tục. Và cũng không vì điều
này mà có thể cản chân hàng chục y tá trẻ người Mỹ, đang làm việc tại Hồng
Kông đã quyết định tình nguyện bay sang Sài Gòn để giúp đưa các trẻ em VN về
Mỹ.
Một
thương gia Mỹ là ông Robert Macauley đã cầm nhà mình để lấy tiền
thuê một chiếc Boeing 747 của hãng hàng không Pan Am, tiếp tục bốc dỡ những trẻ
em sống sót, khi ông biết rằng các phi cơ quân đội phải mất hàng tuần để đưa
các trẻ em này sang Mỹ. Câu chuyện trở thành một cổ tích tuyệt đẹp giữa những
đổ nát, thương đau của buổi ly loạn trong giờ phút cuối cùng của miền Nam tự
do.
Không
chỉ câu chuyện đầy tình người của Robert Macauley gây xúc động, mà cả chiến
dịch nhân đạo Operation Babylift có lẽ sẽ mãi còn là câu chuyện đẹp trong chiến
tranh Việt Nam cho những ai nhìn lại ở một góc nhỏ khác.
Những
ngày đầu tháng Tư năm 1975, tình hình chiến sự tại Nam Việt Nam xem ra đã thay
đổi nhanh chóng, nhất là từ sau khi Ðà Nẵng bị thất thủ. Các tổ chức quốc tế
giúp đỡ và nuôi trẻ mồ côi tại Việt Nam đã có những kế hoạch riêng để di tản
các trẻ em này cùng nhân viên của họ. Nhưng với kế hoạch di tản chính thức từ
TT Gerald Ford, hàng ngàn gia đình người Mỹ đã sẳn sàng đón nhận các em bé mồ
côi này. Theo dự định ban đầu, khoảng 30 chuyến bay sẽ di tản hàng chục ngàn
trẻ mồ côi sang Mỹ. Trên thực tế, vì tình thế thay đổi quá nhanh cũng như vì sự
an toàn nên con số cuối cùng chỉ còn tổng cộng khoảng 4,000 em được di tản.
Ðây
là nỗ lực của chính phủ Hoa Kỳ cùng một số các tổ chức quốc tế như Holt,
Friends of Children of Vietnam (FCVN), Friends for All Children (FFAC),
Catholic Relief Service, International Social Services, International Orphans
và The Pearl S. Buck Foundation thực hiện. Không chỉ với các phi cơ vận
tải C-5 của quân đội, còn có hàng chục chuyến bay dân sự lớn nhỏ khác cùng tham
gia việc di tản đến tận ngày 26 tháng Tư, khi phi trường Tân Sơn Nhất đã bị
pháo kích.
Như
vậy tình người vẫn tồn tại mãi mãi theo thời gian dù bất cứ hoàn cảnh nghiệt
ngã nào cũng sẽ có những bông sen tinh khiết nở ra…phải không Bà Con? Nhưng có một điều xin thưa cùng Bà Con là trong lòng
của 17 người trong Bộ Chính trị và 200 người trong Trung ương Đảng “tình người”
đã …khuất dạng từ 75 năm về trước ở miền Bắc và 45 năm ở miền Nam rồi!
Vì
vậy, chúng ta thấy thế giới bây giờ đã thay đổi vì những “hạt nhân” thiếu tình người.
Thưa
Bà Con,
Năm xưa khi dòng Bến Hải ngăn đôi Dân chủ
và Độc tài năm 1954, tình người nói trên đã thể hiện qua hơn 800.000 bà con
miền Bắc được Bà Con miền Nam mở rộng bàn tay ôm ấp vào lòng để rồi 21 năm sau,
chính Bà con Bắc năm xưa có thể nói…hoàn toàn hội nhập vào xã hội “tình người”
miền Nam, phủ nhận những người miến Bắc “mới” theo chân CSBV vào xâm chiếm miền
Nam.
Thân mời Bà Con đọc suy ngĩ của tác giả Đỗ
Ngà luận về các cuộc di cư vào Việt Nam như sau:”DI CƯ VÀO VIỆT NAM, MỘT DẤU
HIỆU BẤT THƯỜNG” … "Theo tổ chức di cư quốc tế IOM thì từ năm 1990 đến 2015 có 2.558.678 người
Việt di cư sang nước ngoài. Tức mỗi năm chừng 100.000 người bỏ xứ ra
đi, chủ yếu là đến các nước Âu - Bắc Mỹ - Úc Châu. Thành phần ra đi đến xứ này
đa phần là khá giả.
Mỗi
năm cũng chừng 115.000 người chết vì ung thư và 160.000 người bị phát hiện mắc
chứng bệnh này.
Dần dà, dân tộc Việt Nam như trở thành dân tộc nhiều bệnh tật do thực phẩm ở
Việt Nam nó vừa là thực phẩm vừa là chất độc. Tuy nhiên, thực phẩm độc không
chỉ gây ung thư mà còn gây quái thai. Trong 10 tháng, bệnh viện Sản Nhi Nghệ An
- một vùng thuộc khu vực ảnh hưởng chất độc do Formosa xả đã phát hiện ra 700
ca quái thai. Đấy chỉ là một vùng nhỏ thuộc khu vực phục vụ của bệnh viện. Khu
vực ảnh hưởng của chất thải do Formosa xả ra là 4 tỉnh thì con số thai nhi bị
quái thai không hề ít. Mà trên khắp Việt Nam không chỉ có một mình Formosa gây
ô nhiễm.
Đất nước Việt Nam đang là nơi độc hại, người có tiền thì
ra đi nơi khác mang theo của cải ra đi. Người giỏi cũng tìm đường ra đi bằng
cách này hay cách khác.
Không ai muốn ở lại. Chẳng qua người ta
không thể đi được thì người ta mới ở lại.
Ở lại Việt Nam cái gì
cũng độc hại: giáo dục độc hại, xã hội độc hại, môi trường độc hại v.v...thì ai
muốn ở?
Như vậy rõ ràng môi
trường đất nước này đã buộc người dân Việt Nam phải tha hương cầu thực
và mang cái tính xấu quảng bá khắp thế giới làm người ta kinh tởm và lánh xa xứ
Việt. Theo thống kê ngành du lịch Việt Nam cho biết, có đến 90% du khách đến
Việt Nam một lần rồi nói lời bye bye mà không bao giờ quay lại. Đó là minh
chứng cho một Việt Nam đáng tởm chứ không phải là với hấp dẫn gì cả.
Như vậy câu hỏi đặt ra
là, Việt Nam là vùng đất dữ như vậy, người Việt không muốn ở, du khách không
muốn quay lại, thì nếu có một làn sóng người nước ngoài di cư vào Việt Nam thì
có phải đó là sự bất thường không? Vâng, điều tôi muốn nói đó là làn sóng
người Trung Cộng di cư vào Việt Nam. Vân Đồn xong, Móng Cái xong, Hạ Long xong,
Đà Nẵng xong, Nha Trang xong vì tất cả những nơi đây người TC đã đến và
làm chủ khắp nơi. Và hôm nay, người TC đã nam tiến. Như ta biết, báo chí đã
thông báo, người TC đang đăng kí mua nhà tại Sài Gòn rất đông, chiếm đến
40% thị trường BĐS khu vực này. Thế là thủ phủ của khu vực miền Nam
đang bị Tàu tấn công bằng những cuộc di cư.
Chúng ta phải ứng xử như
thế nào đối với cuộc di cư hay cuộc chiếm đóng không có tiếng súng qua sự tiếp
tay của CSBV?
Chỉ còn một cách duy
nhứt là biến ước vọng “Về lại Sài Gòn” bằng quyết tâm đuổi Trung Cộng về Tàu và
xóa tan cơ chế độc tài, độc ác, mị dân, và phản bội dân tộc của CSBV.
Cho nên
***
“Thế giới bây giờ đã thấy rõ tác hại phát sinh từ một xã hội khép kín và
độc tài. Chúng ta hãy tẩy chay hàng hóa và dịch vụ của Trung cộng cho tới khi
chế độ này thay đổi cách hành xử”.
Trung cộng chính là Nam Phi mới. Đã đến
lúc chúng ta phải mạnh mẽ, quyết đoán, kỷ luật và không khoan nhượng với chế độ
Trung cộng cho tới khi họ thay đổi cách hành xử. Chúng ta hãy phá vỡ vạn lý
tường lửa của Trung cộng. Làm được thế hay không chính là quyết định đến tương
lai của nền dân chủ phương Tây và trật tự thế giới tự do. Lời của Charles Kolb
– cựu Phó Phụ tá cho Tổng thống George H.W. Bush về Chính sách Đối nội
(1990-1992).
Và, mong chờ tất cả chúng ta cùng có một ngày …
Về Lại Sài Gòn
Anh từng hẹn nhiều lần
Cùng bè bạn, người thân
Sài Gòn ta gặp lại
Ngày nắng đẹp thật gần
Ước mơ anh cưu mang
Thanh bình khắp xóm làng
Nhân quyền được tôn trọng
Nhà cầm quyền minh quang
Anh mơ một bệnh xá
Cho mỗi làng mỗi xã
Có thuốc men cấp cứu
Đủ chăm sóc mọi nhà
Mơ mái trường nho nhỏ
Cho Thầy, Cô, học trò
"Câu thiệu" không nhồi sọ
Vào đầu những trẻ thơ
Anh ước mơ nông dân
Được học cách canh tân
Chăn nuôi và trồng trọt
Thu lợi thêm bội phần
Anh mơ thấy tình người
Chào nhau trong niềm vui
Tình thâm láng giềng gần
Năng thăm hỏi tới lui
Anh mơ được bảo vệ
Từng tấc đất thôn quê
Tạo môi trường lành mạnh
Chuẩn bị cho ngày về
Những nhắn gởi năm xưa
Ray rức sao cho vừa
Ước nguyện còn dang dỡ
Xót xa hoài đong đưa
Còn biết nói gì hơn
Bốn mươi ba năm tròn
Quê hương còn quằn quại
Dưới chể độ ngông cuồng
Bao
nhiêu năm đấu tranh
Ôm giấc
mộng chưa thành
Tóc pha
màu sương khói
Hoài
vọng còn mong manh
Bao ước mơ ngọt ngào
Bao cảm xúc dâng cao
Tâm tình người con Việt
Ân cần anh gởi trao
Sài Gòn ơi Sài Gòn
Dù tên gọi không còn
Anh vẫn mong vẫn hẹn
Ngày về lại Sài Gòn!
Xin hẹn Bà Con ngày mai…
Nhóm Chống Tàu Diệt Việt Cộng
No comments:
Post a Comment