Friday, June 30, 2017

Đảng Lãnh Đạo – Nhà Nước Quản Lý – Nhân Dân Làm Chủ


Đảng Lãnh Đạo – Nhà Nước Quản Lý – Nhân Dân Làm Chủ
Nhìn tựa đề, chúng ta thấy ngay là thứ tự nầy do đảng sắp xếp. Ở miền Bắc, ngay sau khi chiếm chính quyền năm 1946 và rõ ràng nhứt là ngay sau khi hiệp định Geneve ký kết ngày 20/7/1954, người dân miền Bắc bắt đầu hiểu và hiểu rõ "11 chữ bạc" trên. Mãi đến 21 năm sau đó, dân miền Nam mới bắt đầu thấm…đòn!
Và "đòn cai trị" đang tiếp tục gây dấu ấn lên đầu, lên vai, và lên khắp 95 triệu người con Việt, ngoại trừ hơn ba triệu thành viên của đảng CSBV và nhóm người có "dây mơ rễ má" với họ.
Phải nói cho rõ ràng để nhận diện:
- Ai là nguyên nhân?
- Ai là nạn nhân của "11 chữ bạc" nầy?
Nhưng trước hết, chúng ta cần phải biết chính sách trên như thế nào? Áp dụng làm sao? Và kết quả (của đảng) cũng như hậu quả (của Dân) ra làm sao?
1-    Đảng lãnh đạo
Nói về đảng lãnh đạo, một hiến pháp mới được thông qua vào tháng 11 năm 2013, tái xác định vai trò chủ chốt của Đảng CSBV trong chính trị, quân sự, kinh tế, và xã hội. Khác với nguyên tắc tam quyền phân lập như hành pháp, lập pháp và tư pháp, vốn là nền tảng chính trị của hầu hết các quốc gia trên thế giới, ĐCSBV sắp xếp tổ chức chính trị của họ là do Đảng Cộng sản giữ địa vị trên hết. Cựu Bộ trưởng Bộ Tư pháp Việt Nam Nguyễn Đình Lộc (tại nhiệm sở từ năm 1992 đến 2002) cho là Việt Nam tuân theo mô hình "quyền lực nhà nước là thống nhất, nhưng có phân công, phối hợp giữa các quyền lực đó" với một đảng lãnh đạo và cầm quyền.
Quyền lực quan trọng nhất nằm ở Bộ Chính trị Trung ương đảng, là cơ quan tối cao chỉ định các chức vụ chủ tịch nước và thủ tướng.
Theo bản hiến pháp trên thì Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của "nhân dân" và là tổ chức duy nhất nắm quyền lập pháp. Cơ quan này có trách nhiệm to lớn trong việc giám sát mọi hoạt động của chính phủ.
Tuy nhiên, Quốc hội vẫn là đối tượng chịu sự lãnh đạo của Đảng. Khoảng gần 90% đại biểu Quốc hội là đảng viên. Số còn lại dù không phải là đảng viên, nhưng phải được Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thông qua mới có thể tranh cử vào Quốc hội.
2-    Nhà nước quản lý

Theo định nghĩa của hiến pháp CSBV, quản lý nhà nước là việc điều hành  bộ máy nhà nước, hoạt động của các tổ chức nhà nước trên các phương diện luật pháp, hành pháp và tư pháp. Hay có thể hiểu là cơ chế "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý và nhân dân lao động làm chủ".
Quản lý nhà nước còn được biết là quá trình tổ chức, quá trình điều hành của hệ thống cơ quan hành chính nhà nước đối với xã hội và hành vi hoạt động của con người theo pháp luật để đạt được những mục tiêu, yêu cầu và nhiệm vụ quản lý nhà nước đã đề ra.
Hiện nay:
·         Điều 6 của Hiến pháp Việt Nam quy định "nhân dân sử dụng quyền lực Nhà nước thông qua Quốc hội và Hội đồng nhân dân là những cơ quan đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân, do nhân dân bầu ra và chịu trách nhiệm trước nhân dân". Quốc hội, Hội đồng nhân dân và các cơ quan khác của Nhà nước đều tổ chức và hoạt động theo nguyên tắc tập trung dân chủ". Ðiều 83, Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Quốc hội là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến và lập pháp. Quốc hội thực hiện quyền giám sát tối cao đối với toàn bộ hoạt động của Nhà nước.
·         Công an Nhân dân Việt Nam là một lực lượng vũ trang quan trọng của Đảng CSBV làm nòng cốt, xung kích trong sự nghiệp bảo vệ an ninh quốc gia và giữ gìn trật tự, an toàn xã hội của Nhà nước. Công an ở Việt Nam "là công cụ trấn áp của chính quyền, mà chính quyền ở đây là chính quyền của ĐCSBV.
·         Quân đội Nhân dân Việt Nam là lực lượng nòng cốt của lực lượng vũ trang nhân dân Việt Nam, là đội quân từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà phục vụ, sẵn sàng chiến đấu hy sinh "vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội, vì hạnh phúc của nhân dân". Ngoài việc bảo vệ tổ quốc Việt Nam dưới sự lãnh đạo của ĐCSBV, Quân đội Nhân dân Việt Nam có nhiệm vụ không ngừng nâng cao tinh thần yêu nước Xã hội chủ nghĩa, tinh thần quốc tế vô sản, góp phần tích cực vào cuộc đấu tranh vì độc lập dân tộc, dân chủ và chủ nghĩa xã hội toàn cầu.
·         Bộ Nội vụ thực hiện nhiệm vụ quản lý nhà nước về tôn giáo.
·         Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch thực hiện việc quản lý lễ hội tín ngưỡng,.
·         Quản lý nhà nước với hoạt động tôn giáo là một yêu cầu khách quan của mọi quốc gia. Hoạt động tôn giáo không chỉ thuần túy nhằm thỏa mãn nhu cầu tinh thần của tín đồ, chức sắc, nhà tu hành, mà còn liên quan đến các lĩnh vực đời sống xã hội. Mọi hoạt động của các cơ quan nhà nước, tổ chức chính trị, xã hội và mọi công dân liên quan đến các lĩnh vực đời sống xã hội đều phải tuân thủ pháp luật của Nhà nước.
Việc đào tạo cán bộ ngành "quản lý nhà nước" (state management)
CSBV đã thiết lập một chương trình đào tạo riêng cho ngành quản lý nhà nước ở đại học quốc gia với thời gian học tập bốn năm sau kỳ thi tuyển văn hóa và lý lịch của ứng viên đã tốt nghiệp bậc trung học. Mục tiêu đào tạo nhằm vào việc cung cấp cho sinh viên những kiến thức căn bản về quản lý, kiến thức chuyên môn về quản lý hành chính nhà nước và có khả năng thực hiện được các công việc quản lý hành chính thuộc khu vực công hoặc khu vực tư.
Lý thuyết là như vậy, nhưng thật ra, sinh viên tốt nghiệp sẽ là những cán bộ hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn:
*           Trung thành với Đảng, nhà nước; nghiêm chỉnh chấp hành chủ trương, chính sách pháp luật của Đảng và Nhà nước.
*           Có ý thức tổ chức kỷ luật, chấp hành nghiêm nội quy, quy chế cơ quan, tổ chức.Trở thành một công chức chuyên nghiệp, làm việc hiệu quả.
*           Các kiến thức cơ bản về lý luận chính trị (Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác - Lênin, Đường lối cách mạng của Đảng Cộng sản Việt Nam, Tư tưởng Hồ Chí Minh, Chính trị học, Pháp luật đại cương).
Rõ ràng những nhiệm vụ trên chỉ nhằm "phục vụ" cho Đảng và Nhà nước mà thôi.
3-    Nhân dân làm chủ
Ngay từ Lời nói đầu của Hiến pháp 2013 thể hiện: "... Nhân dân Việt Nam xây dựng, thi hành và bảo vệ Hiến pháp này vì mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh" đã thể hiện rõ trách nhiệm của nhân dân trong việc xây dựng, thi hành và bảo vệ Hiến pháp.
Thứ hai, khoản 2 Điều 4 Hiến pháp năm 2013 quy định: "Đảng CSBV gắn bó mật thiết với Nhân dân, phục vụ Nhân dân, chịu sự giám sát của Nhân dân, chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình". Điều nầy cho thấy, cũng trên lý thuyết, vai trò làm chủ của Nhân dân đối với nước, Nhân dân giao phó trách nhiệm cho Đảng để lãnh đạo Nhà nước và xã hội, vì vậy, Đảng phải chịu sự giám sát và chịu trách nhiệm trước nhân dân trong việc lãnh đạo của mình.
Như vậy, theo định nghĩa trong việc xây dựng chế độ dân chủ XHCN, một chế độ xã hội tự nhận là "dân là chủ và dân làm chủ", Đảng đã sớm đề cập đến mối quan hệ giữa Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ là "cơ chế chung trong quản lý toàn bộ xã hội". Mắc xích nhân dân làm chủ trong chuổi "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ" trong đó,nhân dân làm chủ là yếu tố trung tâmbởi vì mọi hoạt động của Đảng và Nhà nước đều từ nhân dân và vì nhân dân. Nhưng trên thực tế, nhân dân chỉ là đối tượng để cho ĐCSBV "nhấn mạnh" thêm vai trò lãnh đạo của Đảng, quản lý của Nhà nước mà thôi.
Điều nầy có nghĩa là "Đảng và Nhà nước làm chủ thay Nhân dân".
4-    Thực tế đão ngược
Sau hơn 42 năm cai trị toàn cõi Việt Nam, Đảng CSBV đã thể hiện rõ dã tâm và đang hoàn toàn thực sự lãnh đạo, quản lý, và làm chủ Đất và Nước.
Nghĩa là tất cả chỉ tập trung vào một chữ Đảng mà thôi!
Và trên hiến pháp còn có cương lĩnh đảng, nghĩa là đảng là luật, là Nhà nước, là "làm chủ" cả 95 triệu nhân dân!
Và câu hỏi Ai là nguyên nhân? Ai là nạn nhân của "11 chữ bạc" đã được giải bày rỏ ràng.
Nguyên nhân chính là Đảng Cộng sản Bắc Việt và nạn nhân chính là 95 triệu người con Việt!
Vì vậy, muốn tranh đấu vì tự do dân chủ, dù chủ trương bất bạo động hay không, dù không vận động bạo lực cách mạng đánh đổ chế độ độc tài toàn trị của CSBV thì ít nhứt cũng phải tổ chức hành động "bất tuân dân sự"(civil disobedience) như tuổi trẻ và trí thức Hong Kong đã làm năm 2014 do Hoàng Chí Phong lúc đó mới 17 tuổi lập nên phong trào Demosito.
Chính ông David Steinman, một luật sư Hoa Kỳ đã khuyến cào tuổi trẻ Việt Nam cáo rằng: "Sớm muộn gì quý vị cũng phải dùng biện pháp bất tuân dân sự. Phải có phong trào bất tuân dân sự trên toàn quốc mới hy vọng thay đổi được chế độ cộng sản độc tài." Và bất tuân dân sự ở đây không có nghĩa là biểu tình ôn hòa, chấp nhận sự đàn áp của công an, côn đồ một cách thụ động. Mà bất tuân dân sự tức là chấp nhận chiến đấu tự vệ, đánh trả đòn và chấp nhận đổ máu…
5-    Thay lời kết
Tranh đấu cho một Việt Nam dân chủ, tự do, nhân quyền đích thực ngày hôm nay là phải chấp nhận hy sinh chiến đấu Chống Tàu Diệt Việt Cộng. Việc thành lập các "xã hội dân sự" ngày hôm nay chỉ là một bước đầu. Bước kế tiếp phải xử dụng biện pháp bất tuân dân sự:
·         Chống lại cướp đất, cướp ruộng, cướp cơ sở kinh doanh là bất tuân dân sự.
·         Đòi bồi thường tài sản, nguồn sinh sống trong vụ "đầu độc" biển ở Formosa Vũng Áng cũng là một hành động bất tuân dân sự.
·         Biểu tình chống sự xâm nhập của giàn khoan Hải Dương 981 cũng là bất tuân dân sự.
·         Đốt các cơ ngơi, cơ sở kinh doanh của CSBV, của Tàu khựa cũng là một hành động bất tuân dân sự.
Ai sẽ làm những điều trên?
Là chính chúng ta, những người con Việt trong và ngoài nước.
Là 65% Tuổi trẻ Việt Nam.
Bây giờ và hôm nay không phải là lúc đặt vấn đề và phân tích tội ác của Đảng CSBV nữa, mà bây giờ mới chính là lúc cần phải HÀNH ĐỘNG thực tiễn và cụ thể. CSBV đang thực sự đi vào bế tắc vì những cuộc đấu đá tranh dành quyền lực, vì nền kinh tế kiệt quệ, vì gánh nợ xấu quá cao (600 ngàn tỷ Đồng VN), và nhứt là vì đảng đã loại ra ngoài xã hội hai thành phần quan trọng trong công cuộc …chiếm đóng Việt Nam. Đó là thành phần nông dân và công nhân.
Con giun xéo lắm cũng quằn!
Nên nhớ, người Do Thái chịu cảnh nô lệ của Ai Cập trong 430 năm và rồi lang thang trong sa mạc thêm 40 năm nữa để trút bỏ tâm hồn nô lệ của 430 năm ấy. Còn người miền Nam mang tâm cảm nô lệ suốt hơn 42 năm rồi, hẳn không thể trút bỏ mặc cảm nô lệ để đứng thẳng lên dành lại đất của cha ông hay sao?
Hịch Vua Quang Trung đã ghi: "Đánh cho để răng đen, đánh cho để tóc dài, đánh cho nó "chính luân bất phản", đánh cho nó "nhất phiến giáp bất hoàn", đánh cho "sử tri Nam quốc Anh hùng chi hữu chủ". (Đánh cho không một xe nào dám quay trở lại, đánh cho một miếng giáp cũng không còn, đánh cho lịch sử ghi nước Nam có chủ).

Mai Thanh Truyết
Nhóm Chng Tàu Dit Vit Cng
Tháng 6, 2017
-- 

________________________________________

Mai Thanh Truyết

Saturday, June 10, 2017


Vài Suy Nghĩ Về Thách Thức 
của Trung Cộng ở Biển Đông
                                                   Bài nói chuyện tại Nhà Việt, Houston ngày 10-6-2017

Trong những tháng vừa qua, tình trạng biển Đông ngày càng căng thẳng: 1- Đệ VII và Đệ III hạm Đội Hoa Kỳ đã hiện diện trong vùng nầy, 2- Trung Cộng tiếp tục mang hàng trăm tàu chiến bố trí khắp nơi trong vùng, 3- TC tập trận bắn đạn thật, 4- Thái độ của ASEAN về các áp đặt của TC ở biển Đông, 5- Phản ứng quyết liệt của TC trước thềm quyết định của tòa án La Haye, 6- Tàu chiến Hoa Kỳ đi "khảo sát" sát đảo Vành Khăn (Mischief Reef) cách đây ba tuần, và 7-  TC cũng vừa tung ra chính sách "Một vàn
​h
 đay – Một con đường" hay con đường tơ lụa trong đất liền và trên biển cả.
Tất cả nói lên tính chất nghiêm trọng của vần đề.
Vì vậy, để trả lời câu hỏi "Trung Cộng muốn gì tại biển Đông", xin được lần lượt phân tích qua về tầm quan trọng của biển Đông trong vùng cùng vị trí và âm mưu của TC cũng như của "chư hầu" Việt Cộng Bắc Việt.
Tầm quan trọng của biển Đông:
1-    Về tiềm năng dầu khí: Theo ước tính toàn vùng biển Đông có trữ lượng ước tính từ 28 đến 213 tỷ thùng dầu căn cứ vào Viện Thông tin Năng lượng Hoa Kỳ năm 2008 và 3,8 ngàn tỷ thước khối khí đốt (US Geological Survey năm 2010) có khả năng cung cấp cho toàn vùng trong vài thập niên.
2-    Về tiềm năng quân sự: Kiểm soát được vùng nầy có nghĩa là khống chế toàn vùng Đông Nam Á và kiểm soát được mọi di chuyển, trao đổi quân sự của các quốc gia trong vùng với đối tác bên ngoài, đặc biệt là vấn đề di chuyển vũ khí thiết bị quân sự và tình báo.
3-    Về khả năng kinh tế: Kiểm soát các hoạt động kinh tế đi-đến của từng quốc gia; từ đó có thể ước lượng được sức mạnh kinh tế của các nước trong vùng.
4-    Về chánh trị toàn cầu: Đây là tầm quan trọng nhứt. Nếu chiếm được biển Đông, ngoài các yếu tố trên, TC có thể "siết cổ" bất cứ quốc gia nào trong vùng, áp lực phải đi theo chiều hướng của Đại Hán trong chính sách đối ngoại với thế giới bên ngoài. Nhà cầm quyền nào không đi theo TC sẽ bị bóp nghẹt ngay từ trứng nước và quốc tế phải đứng trước sự đã rồi, không thể đáp ứng được hay gây áp lực với TC qua các thể chế của Liên Hiệp Quốc.
Những gì Trung Cộng muốn và những gì Trung Cộng đang làm
Nhìn qua tình hình xã hội bên trong lục địa TC, chúng ta nhận thấy tình trạng bất ổn trong xã hội như nạn thất nghiệp ngày càng cao do mức sản xuất và xuất cảng qua Hoa Kỳ và Liên hiệp Âu châu giảm mạnh tạo ra sự khủng hoảng ở hầu hết các tỉnh từ giữa năm 2016 trở đi, đặc biệt tại Quảng Châu. Nơi đây dân chúng bắt đầu biểu tình đòi tăng lương, nâng cao phúc lợi cũng như nhân quyền và các quyền tự do khác. Và một hiện tượng bóp nghẹt tự do dân chủ gần đây nhứt, là vụ bắt nhốt Ông thị trưởng thành phố Ô Khảm do dân bầu phổ thông đầu phiếu lần đầu tiên trong lịch sử TC năm 2013 là chì dấu cho thấy TC muốn dùng chuyên chính vô sản để …tránh bạo loạn xã hội.
Thêm nữa, phong trào độc đòi độc lập ở Tây Tạng qua việc người dân và nhà sư tiếp tục tự thiêu và gây bạo động. Tân Cương cũng không yên ổn với các vụ đặt bom vừa qua…Pháp Luân Công tiếp tục rao giảng và ảnh hưởng lên nhiều tầng lớp trong toàn xã hội.
Và hiện tại, TC với chiến dịch "cắt lát xúc xích" (sách lược tằm ăn dâu) ở Biển Đông, nhằm hướng tới việc thống trị toàn khu vực. Nhu cầu nầy đã thể hiện trong một động thái mà Tờ báo New York Times đã gọi một cách đúng đắn là một "trò chơi gà" (game of chicken), làm cho nhiều người e rằng sự kiện trên có thể châm ngòi cho một cuộc chiến tranh bi thảm giữa các cường quốc. Mục tiêu của Trung Cộng đơn giản là: thống trị khu vực Châu Á-Thái Bình Dương, và từ từ nhưng chắc chắn, đẩy bật Mỹ ra khỏi biển Đông. Tất cả đều nhắm vào một chiến lược đã được TC chuẩn bị và thi hành từ đầu thập niên 2000. Đó là chiến lược "chống tiếp cận/chống xâm nhập" (A2/AD).
Vì vậy,
Việc phô trương sức mạnh trên biển Đông trong những ngày tháng gần đây cho thấy nhiều chỉ dấu của TC nhằm:
  • Thứ nhứt: Chuyển hướng áp lực của người dân Trung Hoa, các mối bất ổn trong  nội địa, và kích thích tinh thần quốc qia cực đoan Đại Hán trong vấn để biển Đông;
  • Thứ hai: Phong trào dành độc lập trong nước nổi lên và TC không muốn thế giới bên ngoài chú tâm vào, cho nên càng làm nổi thêm đình đám trong vần đề biển Đông;
  • Thứ ba: Phát triển kinh tế của TC trong mấy năm gần đây giảm sút mạnh không còn giữ ở mức độ 9-10% nữa (thống kê mới nhất chỉ có 7.6%); do đó, uy tín của nhà cầm quyền bị sụt giảm, người dân không còn tin tưởng chính sách của đảng nữa. Riêng năm 2016, xuất cảng giảm sút 25% do Liên hiệp Âu châu và Hoa Kỳ tẩy chay hàng hóa tạo ra một lượng không nhỏ lao động thất nghiệp vì hàng tồn kho ứ đọng;
  • Thứ tư: Việc thiết lập các phi trường quân sự trên Hoàng Sa và Trường Sa, cùng hành động cho máy bay tiếp liệu hạng nặng, máy bay quân sự hoạt động trên các vùng đảo TC chiếm đóng của Việt Nam từ 1974 và 1988 đến nay. TC cũng không ngừng thành lập bộ chỉ huy quân sự trên đảo Phú Lâm, Hoàng Sa và đảo Vành Khăn, Trường Sa. Hiện tại, TC dự định biến hai nới nầy thành hai trung tâm du lịch và bắt đầu tiếp nhận du khách dự trù vào đầu tháng 9 tới đây. Do đó, những sự kiện nầy cho thấy âm mưu không chế biển Đông của TC càng rõ nét hơn;
  • Thứ năm: Đây chính là cốt lõi của vấn đề TC làm ồn ào ở biển Đông. Đó là việc che đậy tiến trình Hán hóa một cách tiệm tiến và vững chắc của TC vào suốt chiều dài của Việt Nam từ Bắc chí Nam bằng cách xây dựng xí nghiệp, nhà máy, mang thiết bị, nhân công xâm nhập, thuê mướn rừng đầu nguồn dài hạn, thuê mướn đất nông nghiệp, thu mua tất cả sản phẩm chăn nuôi hay nông nghiệp và nguyên liệu của Việt Nam bằng bất cứ giá nào. Từ đó khống chế nền kinh tế VN và xâm nhập nhân công, đưa tình báo vào khắp mọi miền đất nước.
Tóm lại, chúng ta thấy rõ ràng âm mưu của TC thể hiện rõ qua năm chỉ dấu trên và hệ lụy của những sự kiện đó đưa đến kết quả là:

·         Ở phía Đông,TC đã vây hãm Việt Nam ở Biển Đông với bản đồ 9 đoạn và thiết lập các đường bay và khu quân sự trên đảo Hoàng Sa và Trường Sa chiếm của Việt Nam;
·         Ở phía Tây, TC đã dùng thế trận "nước" qua việc xây dựng các đập ở thượng nguồn để khống chế dòng chảy của sông Mekong, hạn chế  việc phát triển kinh tế và làm xáo trộn xã hội Việt Nam trên bình diện cả nước;
·         Trong đất liền, với 49 tụ điểm tập trung từ Bắc chí Nam, đặc biệt: - vùng nước sâu Vũng Áng, Sơn Dương, yết hầu của dãy đất hình chữ S Việt Nam; - và nóc nhà nhà Việt Nam qua sự chiếm đóng vùng Tân Rai và Nhân Cơ trong việc khai thác bauxite. Nơi đây, TC có thể kiểm soát sinh hoạt đi lại của toàn vùng biển Đông, thủy lộ của 40% hàng hóa thông thương trên thế giới. Đây là đạo quân thứ V của TC một khi có chiến tranh xảy ra.

Như vậy về phía Việt Nam thì sao?
Những gì Cộng sản Bắc Việt chạy theo đuôi TC:
·         Tình trạng kinh tế qua việc tài chánh và ngân hàng cùng sản xuất sụp đổ hoàn toàn. Hàng loạt ngân hàng đóng cửa. Sáu tháng đầu năm 2016 có trên 50.000 xí nghiệp trung phá sản và bị đóng cửa. Nợ công nợ tư chồng chất.
·         Đối với vấn đề tranh chấp biển Đông với TC, CS Bắc Việt chỉ chơi trò "đánh-đàm", trò "cút bắt" qua các kịch bản của TC mà thôi. Chúng ta đừng nghĩ rằng Việt Nam tuyên bố luật biển của Việt Nam ngày 24/6/2012 thể hiện tinh thần độc lập tự chủ, nhưng thật sự cũng nhằm vào sự đánh lạc hướng nỗi bất bình của người dân. Việc làm nầy chỉ nhằm vào việc giải tỏa áp lực qua các vụ biểu tình chống TC, biểu tình chiếm đất của người dân, vụ cá chết ở vùng biển Miền Trung và trong nội địa, và gần đây nhứt là vụ hai phi cơ quân sự của Việt Nam bị "bắn" rơi trong hải phận Việt Nam.
·         Việt Nam vẫn để "tàu lạ" tiếp tục đâm chìm hay bắt các tàu đánh cá của ngư dân, thậm chí TC ngang nhiên chận bắt và săn đuổi tàu tuần tra của Việt Nam trong hải phận của mình nữa. Trong lúc đó, hai nước vẫn "thấm tình đồng chí" cùng hợp tác tuần tra chung trên biển Đông ở Vịnh Bắc Việt.
·         CS Bắc Việt tiếp tục lờ đi cho TC xây các bè cá ngay trong vùng biển quân sự ở Cam Ranh và Nha Trang suốt 10 năm qua, mà nhà cầm quyền địa phương vẫn không biết.
Xét cho cùng, các cuộc tranh cãi giữa TC và Việt Nam trong vấn đề biển Đông chỉ là một màn kịch rẻ tiền do đàn anh dàn dựng và đàn em cs Bắc Việt theo đuôi để hầu xả bớt áp lực của người dân trong việc xâm chiếm một cách lộ liễu của TC.
Phải chăng đây chỉ là một sự dàn xếp của hai đảng cộng sản Trung Hoa và Bắc Việt trong việc dâng trọn đất nước cho TC để đổi lấy "ngôi sao thứ sáu" trên lá cờ của  đàn anh nước lớn Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc?
Trước tình thế hiện tại, chúng ta, người con Việt hải ngoại và quốc nội muốn gì và phải làm gì?
Xin đan cử vài gợi ý để chúng ta cùng suy nghĩ:
  • Việt Nam cần liên lập (liên kết trong tinh thần độc lập) với các quốc gia trong vùng biển Đông, đặt biệt là ASEAN để cùng nhau cộng sinh trước bá quyền nước lớn là Trung Cộng. Muốn được như vậy Việt Nam cần phải có dân chủ mới có thể xây dựng được sức mạnh kinh tế, xã hội, văn hóa, và chính trị ổn định;
  • Cần phải có được tiếng nói tổng hợp chung giữa các quốc gia trong vùng và cùng chủ trương một giải pháp quốc tế thay vì giải quyết song phương giữa từng nước với TC như hiện tại;
  • Đối với người Việt trong nước, cần phải vận động triệt để hầu phủ nhận những ký kết song phương giữa Hà Nội và Bắc Kinh từ 1958, 1988, 1990, 2000 và cho đến nay; người Việt ngoài nước cần hỗ trợ đấu tranh bằng cách vận động sự đồng thuận và yểm trợ của thế giới tự do trong việc vô hiệu hóa các văn kiện giữa hai đảng cộng sản Trung Hoa và Bắc Việt;
  • Chúng ta đã biết rất rõ nguyên nhân của sự xâm chiếm tiệm tiến và Hán hóa dân tộc là do chính đảng CS Bắc Việt, một nhóm Thái thú biết nói tiếng Việt của TC. Do đó, đây mới chính là mục tiêu cần phải triệt tiêu. Người Việt hải ngoại, nếu muốn đóng góp vào tiến trình nầy, cần phải dứt khoát và tích cực trong việc cấm vận tài chánh cho Việt Nam bằng cách ngưng gửi tiền, ngưng du lịch và chấm dứt những việc từ thiện xã hội không cần thiết.
  • Cuộc vận động quốc tế qua các quốc gia Tây phương, Bắc Mỹ, cùng các hiệp hội quốc tế để họ có cái nhìn chính xác hơn về chính sách "cai trị phi nhân" của đảng CS Bắc Việt đi ngược lại với đà phát triển chung của nhân loại.
  • Với sự đấu tranh của người việt hải ngoại như các đề nghị trên, từ đó, quốc nội mới có khả năng làm một cuộc cách mạng có thể xóa tan được cơ chế mục nát của đảng CS Bắc Việt và đưa đất nước vào trật tự mới của toàn cầu.  
Qua các phân tich vừa kể trên, chúng ta cần cùng nhau động não hầu mưu tìm một định hướng cho Việt Nam tương lai.
Kết luận
Chúng ta có thể kết luận rõ ràng là Trung Cộng và Cộng sản Bắc Việt đang hát bài "hợp ca Biển Đông", "hợp tấu Mekong", "bi hài kịch xây dựng các tụ điểm cho TC định cư",  trong đó ca sĩ chánh là TC và nhóm hát bè là CS Bắc Việt. Tiếng hát"bành trướng Đại Hán" càng to với hàng hàng lớp lớp tàu chiến tràn ngập biển Đông, kèm theo những tiếng bè nhỏ hơn nhưng người nghe vẫn cảm nhận được những câu bè "vô cảm" trước nỗi nhục của dân tộc, dâng đất, dâng biển cho ngoại bang để đổi lấy quyền lực và tài sản của Đất và Nước. Đó là tiếng hát bè của những thái thú biết nói tiếng Việt, đảng CS Bắc Việt!
Về phía Hoa Kỳ, mặc dù sức mạnh quân sự đang được tăng cường tại biển Đông, nhưng chúng ta đừng nghĩ rằng người Mỹ sẽ trở lại Việt Nam. Từ gần hai năm nay, những nhân vật đầu não của Mỹ luôn tuyên bố vấn đề tự do lưu thông hàng hải ở vùng biển Đông là một vấn đề lợi ích quốc gia đối với Mỹ, mặc dù trong hiện tại, đã hoạt động hết sức tích cực qua sự kiện bốn tầu chiến điện tử và hai tàu sân bay có mặt tại biển Đông, trong tình trạng sẵn sàng, và với những công bố cứng rắn về những động thái quân sự của TC trong những ngày gần đây. Mỹ đã và đang góp phần quyết định trong việc hoá giải những thủ đọan của TC.  Tuy nhiên, trong việc tranh chấp giữa TC và các quốc gia ASEAN, người Mỹ luôn đứng ngoài, tránh việc đối đầu trực tiếp với TC  trong việc tranh chấp chủ quyền ở biển Đông.
Về phía TC, Ông Trương Phong, một học giả thuộc khoa quan hệ đối ngoại của Trường "Các vấn đề châu Á-Thái Bình Dương" của đại học quốc gia Úc. Ông là giáo sư thỉnh giảng tại Viện quốc gia nghiên cứu Đông Nam Á, (TC) và là tác giả cuốn sách "Trung Quốc độc bá: Chiến lược lớn và các thể chế quốc tế trong lịch sử Đông Á" có nêu vấn đề chính là cả các nước tranh chấp chủ quyền lẫn Trung Cộng đều không hiểu được chính xác Bắc Kinh muốn đạt được điều gì ở Bắc Kinh. Chỉ vì trong giới phân tích và hoạch định chính sách Trung Quốc có 3 luồng tư tưởng đấu đá nội bộ, gọi là 3 phe thực dụng, cứng rắn và ôn hòa.
1-    Phe thực dụng cho rằng họ đang bảo vệ quyền lợi quốc gia, bằng cách tăng cường sự hiện diện vật chất ở Biển Đông.
2-    Phe cứng rắn cũng có trong dân Trung Cộng, một bộ phận lớn chỉ có cái nhìn hời hợt về tình hình Biển Đông. Bộ phận này tỏ ra hung hăng vì cho rằng đấy là thể hiện yêu nước (cực đoan), nhưng họ không nghĩ về các lợi và hại của TC một khi phải đối đầu với các quốc gia liên quan, đâc biệt là Việt Nam và Phi Luật Tân.
3-    Phe ôn hòa cho rằng đã đến lúc Trung Quốc phải sửa chủ trương để làm rõ các mục tiêu ở Biển Đông. Họ công nhận sự mập mờ hiện nay của Bắc Kinh về yêu sách chủ quyền lãnh thổ đang khiến thế giới quan ngại và không tin TC nữa.
Tuy nhiên, tất cả các phe nhóm có cùng một điểm chung là họ cũng cảm nhận rằng từ sự trỗi dậy của Trung Cộng, Bắc Kinh nên lập một sự hiện diện ở Biển Đông tương xứng với sức mạnh mới, nhất là khi hầu hết các nước tranh chấp đã hiện diện hàng chục năm tại khu vực này. Học giả Trương Phong nhận định:"Thế mạnh mới buộc TC phải làm rõ các thâm ý chiến lược của mình. Và hiện ngay, có lẽ cả lãnh đạo nước này cũng chưa có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi trên?
Chưa bao giờ hết, Việt tộc đang mang nỗi oan khiên nghiệt ngã nầy!
Vì vậy,
Một lần nữa, chúng tôi muốn gióng thêm lên tiếng chuông kêu gọi người Việt ở quốc nội cùng hải ngoại ý thức rằng cộng sản Bắc Việt đã đem "tình đồng chí của đảng CS" áp dụng chuyên chính vô sản trong suốt 41 năm qua, chẳng lẽ chúng ta không kết được "nghĩa đồng bào" của 89 triệu bà con trong nước (không kể 4 triệu đảng viên CS) và 2,5 triệu ở hải ngoại (không kể 1,5 đích thực là Việt kiều của Việt Nam Xã Nghĩa) để tẩy trừ những kẻ nội thù của quê hương.
Hội nghị Diên Hồng chính là trong thời điểm nầy của tổ quốc Việt Nam hôm nay.
Ngọn lửa Tunisia ngày nào sẽ phải bùng cháy cùng hòa lẫn với máu đào của Tuổi Trẻ Việt Nam nơi quê cha đất tổ. Chỉ có MÁU mới đổi MÁU mà thôi.
Mai Thanh Truyết
Hi Khoa hc & K thut Vit Nam (VAST)
Ngày Tòa án La Haye phán quyết 12/7/2016

________________________________________

Thursday, June 8, 2017

Theo Mỹ Mất Đảng - Theo Tàu Mất Nước
Việt Nam là một nước nhỏ và bị kẹp giữa hai thế lực quốc tế là Tàu và Mỹ. Ngày nay, Việt Nam còn đối diện với chủ nghĩa bành trướng TC đang thực thi 'giấc mơ Trung Quốc', viễn ảnh bị thôn tính lại một lần nữa xuất hiện trên đầu đất nước Việt Nam sau 1026 năm bị Tài cộng đô hộ trong quá khứ. Đứng trước hoàn cảnh này, ĐCSBV phải đứng trước một sự lựa chọn khó khăn nhất vì giải pháp chọn lựa nào cũng đem tới bất lợi cho họ: theo Mỹ thì mất đảng, theo Tàu thì mất nước.

  • Nếu tự nhận theo Tàu thì đcs khó giải thích vì chẳng khác nào tự khoác lên mình nhãn hiệu bán nước, và sớm muộn cũng sẽ bị dân chúng Việt Nam đứng lên lật đổ.
  • Nếu theo Mỹ thì phải từ bỏ độc tài cs, thực thi cải tổ chính trị và như thế là mất đảng. Đối với đảng viên, mất đảng là mất tất cả: những kẻ phạm tội trong quá khứ sẽ phải đối diện với pháp luật; những kẻ có ưu thế, quyền chức trong xã hội sẽ phải chứng tỏ khả năng của mình, một điều mà họ không có vì chức vụ đều đến từ móc nối hay quan hệ, và hậu quả dẫn tới là những ưu đãi đang hưởng sẽ phải chấm dứt.
Qua hai lựa chọn, rõ ràng là CSBV chỉ còn một con đường duy nhứt là…theo Tàu, để giữ đảng và quyền lợi cùng quyền lực!
Điều nầy mới chính là nỗi bất hạnh của dân tộc!
Sự lựa chọn nầy chỉ là một "tất yếu" của họ ngay sau khi nhìn thấy Liên Xô sụp đổ. Nếu đặt tất cả các điểm lợi hại lên bàn cân, cộng với hằng số bất di bất dịch là quyền lợi ích kỷ của CSBV, chắc chắn theo Tàu là con đường phải chọn; vì sự tồn vong của đất nước không phải là ưu tiên tối thượng và vấn đề áy náy lương tâm đối với CSBV (Đã là cộng sản làm gì có lương tâm mà phải áy náy!)
Tuy nhiên, dù phải quyết định như trên, nhưng CSBV cần phải che dấu bộ mặt bán nước. Để thực hiện điều này thì cần phải dập tắt tinh thần chống ngoại xâm của những người con Việt, bằng cách đàn áp tối đa tất cả những ai dám bàn tới chuyện Tàu cộng xâm lược, và đồng thời tuyên truyền, tạo tin rối, tin giả dàn dựng lên… để chứng tỏ nhà cầm quyền cũng có quyết tâm chống ngoại xâm.
1-    Đàn áp thẳng tay
Ngày nay cơ bản quyền lực của nhà cầm quyền cộng sản không còn vững chắc do mất lòng dân, mất chính nghĩa, phe phái nội bộ chia rẽ và xâu xé nhau, khả năng lãnh đạo yếu kém và không thực tài, kinh tế suy thoái và gánh nặng tham nhũng. Họ chỉ còn sót lại một vũ khí duy nhất là bạo lực để duy trì quyền cai trị. Vì thế sẽ không là điều ngạc nhiên khi thấy công an CS bất chấp luật lệ, luôn sẵn sàng giở đủ mánh khóe lưu manh để đàn áp các tiếng nói dân chủ, đòi tự do, đuổi Tàu khựa.
Vì vậy, CSBV không muốn nghe dân nói, mà chỉ muốn dân tuân phục và sợ họ.
Ngoài giải pháp đàn áp để bắt mọi người dân phải tuân phục và biết sợ nhà cầm quyền, tuyên truyền còn là một công cụ ít tốn kém để làm giảm bớt sự chống đối, với cách loan tin rối thường thấy như:
2-    ĐCSBV còn mạnh và phe dân chủ đang yếu
Trong thời gian gần đây xuất hiện quan điểm có phần thiếu sót khi đánh giá sự thắng thua trong công cuộc tranh đấu bằng cách cân đo tương quan lực lượng trên bề mặt hình thức giữa bên độc tài cs và dân chủ. Phong trào dân chủ được đánh giá là còn rất yếu so với lực lượng quân đội và công an của chế độ. Đánh giá này chỉ nhìn thấy và so sánh quyền lực cứng (lực lượng vũ trang) giữa hai bên mà bỏ qua một loại quyền lực không kém lợi hại là quyền lực mềm bao gồm các yếu tố trừu tượng như lòng dân, chính nghĩa, kinh tế, xã hội… và cho rằng quyền lực cứng là tất cả yếu tố quyết định thắng thua.
Lập luận này không phản ảnh thực tế của các phong trào đấu tranh bất bạo động trong quá khứ và nhứt là trong hiện tại ngay sau ngày 5/3/2017. Xin lấy một thí dụ đơn giản để hình dung: một căn nhà đồ sộ nào cũng phải đứng trên các chân cột. Chỉ cần một chân cột bị mối mọt làm mục nát thì căn nhà sẽ có nguy cơ bị sụp đổ. Khi đó, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể kéo đổ căn nhà. Thí dụ này cho thấy sức mạnh của các yếu tố 'mềm' như chính nghĩa, lòng dân, kinh tế… là những con mối mọt đục khoét các chân cột chống đỡ chế độ, và không thể không được tính tới khi làm cuộc đánh giá tương quan lực lượng. Đây là hàm ý đàng sau câu nói đã trở thành chân lý và được nhắc tới thường xuyên: 'một chế độ mất lòng dân thì không thể tồn tại'. Khối cs Liên Xô sụp đổ chính là vì lý do này, chứ không như những biện giải của một số nhà phân tích Tây phương cho rằng:"Liên Xô "đứt gân" vì chạy đua vũ khí với Mỹ dười thời TT Reagan".
Từ trước, ĐCSBV đã tự thú nhận rằng sự suy yếu từ trong ruột của hệ thống cs nên họ đã thay đổi kinh tế quốc doanh bao cấp thành kinh tế thị trường tự do …theo định hướng xã hội chủ nghĩa để tránh phá sản. Nhưng sau hơn 20 năm đổi mới, con rồng Việt Nam đã phải hạ cánh. Kinh tế đã hết hơi sau khi đã tiêu xài hoang phí các khoản đầu tư và vay mượn của ngoại quốc, để lại cả núi nợ, tham nhũng lan tràn, doanh nghiệp phá sản, lạm phát luôn cao hơn mức GDP, với những món nợ đáo hạn tính ra trên 10 tỷ Mỹ kim hàng năm và phải trả bằng "tiền mặt" (hard currency).
Vẫn chưa đủ, những phạm vi khác như an ninh, xã hội, giáo dục, môi trường đều đồng loạt xuống cấp thảm hại. Sự riệu rã này góp phần làm cho quyền lực của chế độ suy yếu thêm, đồng thời làm gia tăng nỗi bất mãn của quần chúng. Vì thế, CSBV hiện tại không còn mạnh như sự phô trương bên ngoài của họ.
Ngay thời điểm nầy, chưa bao giờ hết, có thể nói từ TBT trở xuống, tất cả đảng viên CSBV đang mang nặng thêm chủng tửSỢ trong đầu.
3-    Tại sao dân lại phải hợp tác với CSBV để chống ngoại xâm?
Đây là một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn!() thật khôi hài và mập mờ. Bình thường, bất cứ người Việt Nam nào nói tới chống ngoại xâm đều hiểu rằng 'ngoại xâm' chính là TC, nhưng nhà cầm quyền CS chưa bao giờ dám lên tiếng kêu gọi dân chúng Việt 'chống Tàu'.
Vậy 'ngoại xâm' mà CSBV kêu gọi cùng hợp tác chống lại là chống nước nào?
Và tại sao CSBV muốn chống Tàu mà vẫn gia tăng bắt bớ những người dân dám công khai chống TC? 
Có phải họ mâu thuẫn với chính họ không khi tuyên bố vừa hợp tác 'toàn diện' với Tàu vừa kiên quyết bảo vệ lãnh thổ?
Lập luận này không thể 'ngửi' được, tương tự như chống cướp nhưng không khóa chặt cửa mà mở toang mời nó vào!
4-    Còn giải pháp đi hàng hai của CSBV thì sao?
Hợp tác với cả Tàu và Mỹ nhưng không ngả về bên nào. Lập luận này không phản ảnh thực tế vì nhìn  tổng quát Việt Nam sẽ thấy ảnh hưởng Hán hóa đang tiến bước vào tận cùng trong mọi lãnh vực an ninh quốc gia sau 15 văn kiện mới nhứt giữa NPT và TCB ký kết vào cuối tháng giêng vừa qua. Đối lại, ảnh hưởng của Mỹ chỉ là thứ văn hóa tiêu xài, thời trang, hời hợt bên ngoài.
Nếu muốn chủ trương không theo ai thì phải có khả năng đứng một mình. Nhưng CSBV không có khả năng đứng một mình, vì kinh tế hoàn toàn lệ thuộc vào TC>
Việt Nam có là một đất nước hùng mạnh đến nỗi không cần nước nào giúp đỡ và không cần sự bảo vệ của nước nào không? Chắc chắn là không!
5-    CSBV đứng trước ngả ba đường
ĐCSBV đã làm rùm beng chuyện đặt mua tàu ngầm và các loại vũ khí tân tiến của Nga với danh nghĩa hiện đại hóa quân đội để bảo vệ chủ quyền quốc gia. Hiện tượng này cũng cần phải suy xét để tìm ra âm mưu lừa lọc được dấu kín bên trong. Mỗi lần, Việt Nam cần phải hiện đại hóa quân đội là chuyện đương nhiên, vì làm như thế khả năng đụt khoét công quỹ càng tang cao.  
ĐCSBV đang hiện đại hóa quân đội là sự thật nhưng họ có dùng vào việc bảo vệ chủ quyền hay không lại là vấn đề khác. Muốn tìm hiểu và đánh giá quyết tâm của quân đội Việt Nam trong chuyện bảo vệ ngư dân hay biển đảo, thì chỉ cần nhìn qua hàng xóm Nhật hay Phi Luật Tân để so sánh là sẽ rõ sự thật.
Việt Nam đang đứng giữa hai lựa chọn không thể trốn tránh và bất cứ người dân nào cũng thấy mục tiêu bảo vệ chủ quyền là tối thượng, đồng thời cũng thấy rõ kẻ có mưu đồ xâm lăng Việt Nam không phải Mỹ mà là Tàu cộng. Như thế sự chọn lựa đúng đắn đã rõ rang, mà CSBV không muốn nghĩ như thế.
Họ đã làm ngược lại, chọn Tàu chính là để giữ đảng!
Trong cơn vùng vẫy tuyệt vọng để bám lấy quyền lực, ĐCSBV chỉ còn một cái phao duy nhất là lực lượng vũ trang là công an và quân đội. Ngay lực lượng bạo lực này cũng không phải là công cụ an toàn và có thể trở thành ác mộng cho Đảng nếu giới này chiếm ưu thế trong hệ thống cầm quyền và thoát khỏi tầm kiểm soát của đảng. Suy cho cùng, cho dù sở hữu lực lượng vũ trang, vận mệnh của ĐCSBVtrên thực tế là… 'chỉ mành treo chuông'.
6-    Hướng giải quyết trong những ngày sắp tới
Qua các phân tích trên, chúng ta thấy rõ ràng là CSBV chỉ còn một con đường duy nhứt để lựa chọn. Đó là theo Tàu để giữ đảng! Và chắc chắn sự lựa chọn nầy cũng thể hiện đúng với "logic" nô lệ của những người mang tâm khảm "xã hội chủ nghĩa".
Và hệ lụy tất nhiên của sự lựa chọn nầy sẽ đưa đến sự tan rã của cái gọi là "Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa".
Tuổi trẻ Việt Nam còn chần chờ gì nữa mà không tuốt gươm thiêng Quốc tổ!
Cuộc cách mạng ngày hôm nay phải là Cuộc Cách Mạng Môi Trường, một cuộc cách mạng toàn dân do chính Tuổi Trẻ trong nước phất ngọn cờ đào tiền nhân đã trao cho.
Mai Thanh Truyết
Nhóm Chng Tàu Dit Vit Cng
Mùa Quc hn 2017