Friday, July 25, 2025
Chiến lược Vây hãm Việt Nam của Trung Cộng
1- Cơn sóng ngầm địa chính trị khu vực
Khi các cuộc chiến ở Trung Đông và Châu Âu leo thang và mang một chiều hướng mới, và khi một thỏa thuận ngừng bắn được duy trì giữa Ấn Độ và Pakistan xảy ra không được bao lâu, một cuộc đối đầu mới nhưng rất cũ ở biên giới đất liền Thái Lan và Cambodia vừa bùng nổ ngày hôm qua 23/7/2025.
Giống như nhiều cuộc xung đột, tranh chấp biên giới Thái Lan-Campuchia, trên khu vực đất xung quanh quần thể đền Preah Vihear rộng lớn thời Angkor, có nguồn gốc từ việc tranh chấp bản đồ thời thuộc địa. Mặc dù Tòa án Công lý Quốc tế đã phán quyết vào năm 1962 rằng Preah Vihear thuộc về Campuchia, nhưng 195 km đường biên giới đất liền phía bắc khu phức hợp này vẫn chưa được phân định.
Trong những tuần gần đây, dư luận khu vực Đông Nam Á lại dấy lên quan ngại khi có những vụ đụng độ nhỏ nhưng nghiêm trọng tại vùng biên giới Thái Lan - Cambodia. Đây là khu vực từng nhiều lần bùng phát tranh chấp, đặc biệt tại vùng quanh đền Preah Vihear, và luôn tiềm tàng nguy cơ lan rộng. Tuy nhiên, cuộc xung đột giữa hai biên giới lần này cần được nhìn nhận không chỉ như một va chạm song phương, mà như một mắt xích trong chuỗi tính toán chiến lược rộng lớn của Trung Cộng tại tiểu vùng sông Mekong.
Vị trí của Cambodia: Cambodia từ lâu đã là “chiến mã trung thành” của Bắc Kinh trong khối ASEAN. Căn cứ hải quân Ream mà TC đang hỗ trợ hiện đại hóa chính là đầu mối để Bắc Kinh thiết lập hiện diện quân sự sát Việt Nam. Những đụng độ biên giới, nếu có sự hậu thuẫn về tình báo, truyền thông, hoặc tiếp vận từ TC, hoàn toàn có thể leo thang thành xung đột khu vực nhỏ, đủ để:
• Gây rối loạn môi trường an ninh ở bán đảo Đông Dương.
• Đẩy Thái Lan rơi vào thế phòng ngự, lệ thuộc hơn vào Mỹ.
• Tạo ra sự chú ý lạc hướng khỏi Biển Đông, nơi TC đang từng bước hiện thực hóa “đường lưỡi bò”.
Cambodia đã nhận được hỗ trợ quân sự quy mô lớn của TC trong thập kỷ qua, nghĩa là nước này có thể cảm thấy tự tin hơn để gây sức ép quân sự quyết liệt hơn với người láng giềng lớn hơn của mình. Thêm nữa, trên các mạng xã hội gần đây loan tải tin tức và bình luận thuận nghịch cho cả đôi bên, khiến việc thương thảo trở nên khó khăn hơn nếu không nói là … đi vào bế tắc.
Vị trí Thái Lan: Có thể nói, Thái Lan là một đồng minh bị chia rẽ của phương Tây. Thái Lan tuy là đối tác của Mỹ Thái Lan và Hoa Kỳ đã thiết lập quan hệ ngoại giao 190 năm trước và là đồng minh hiệp ước an ninh trong gần 70 năm, nhưng chính trị bất ổn, nội bộ phân hóa, quân đội nắm quyền lâu dài, khiến Bắc Kinh thấy rõ đây là một mảnh đất có thể phân hóa hoặc làm tê liệt.
Thái Lan, với tư cách là quốc gia lớn hơn, có những đòn bẩy kinh tế mà nước này có thể sử dụng và các hạn chế của nước này đối với việc qua lại biên giới đã làm Campuchia khó chịu, nước này đã đe dọa hành động trả đũa rất nhiều lần. Cambodia lập luận rằng hai nước nên theo đuổi việc giảm leo thang thông qua ủy ban biên giới chung song phương, một ủy ban hành chính tập trung vào việc quản lý các vấn đề biên giới. Nhưng, đồng thời, chiến thuật của Cambodia là tiếp tục nộp đơn lên Tòa án Công lý Quốc tế, nơi họ đã thành công vào các năm 1962 và 2013.
Nếu Thái Lan và Campuchia sa lầy trong đối đầu biên giới, ASEAN sẽ không thể đưa ra bất kỳ phản ứng tập thể nào cho vấn đề Biển Đông hay ứng phó an ninh khu vực. Và bóng ma Trung cộng đang thập thò..
Vị trí Việt Nam: Trước cuộc đụng độ biên giới Thái - Miên và trong bối cảnh TC đang dần thâu tóm ảnh hưởng ở toàn vùng Đông Dương, Việt Nam bắt buộc phải có một vị trí chủ động, minh định, và khôn ngoan để bảo vệ lợi ích quốc gia và tránh rơi vào bẫy địa - chính trị do TC giăng sẵn. Dưới đây là một phân tích về vị trí mà Việt Nam cần biết và NÊN chọn:
• Việt Nam là trái tim Đông Dương: Việt Nam nằm giữa một tam giác chiến lược: Trung Cộng - Campuchia - Lào ở phía Tây và Bắc, Thái Lan ở Tây Nam, Biển Đông ở phía Đông. Bất kỳ xung đột nào ở Đông Dương đều ảnh hưởng trực tiếp đến an ninh biên giới Tây Nam và Bắc Trung Bộ của Việt Nam. Nếu Thái – Miên giao tranh kéo dài, Việt Nam khó tránh khỏi bị lôi kéo hoặc bị đặt vào tình thế buộc phải chọn phe.
• Vì vậy, Việt Nam không thể đứng ngoài được. Bằng chứng trong quá khứ, cuộc chiến biên giới Tây Nam với Cambodia (1978-1979) và cuộc chiến biên giới phía Bắc (1979) với TC đều cho thấy: Việt Nam bị TC dùng lá bài Campuchia để bao vây, phân tán lực lượng. Cũng giống như TC đã từng dùng Thái Lan làm hậu cứ cho Khmer Đỏ trong thập niên 1980. Chắc chắn là, TC sẽ tiếp tục can thiệp vào Đông Dương, không bao giờ để Việt Nam độc lập chi phối vùng này.
• Dù Hun Manet thân Bắc Kinh, nhưng Việt Nam không thể công khai đứng về phía Thái hoặc Campuchia nếu chiến tranh xảy ra. TC đang muốn biến Cambodia thành tiền đồn quân sự, đặc biệt qua căn cứ Ream gần Sihanoukville. Nếu Việt Nam ủng hộ Cambodia, vô tình giúp Bắc Kinh củng cố thế trận.
• Gút lại, Việt Nam CẦN tránh đứng về phe TC hoặc tiếp tay cho Cambodia. Việt Nam cần tuyên bố trung lập về quân sự, nhưng kiên quyết về chính trị. Dứt khoát, không chấp nhận bất kỳ thế lực ngoài khu vực nào sử dụng Campuchia, Lào làm căn cứ quân sự.
Vị trí Trung Cộng: TC đang tiến hành một cuộc vây hãm chiến lược đối với Việt Nam. Chiến lược này không mang dáng dấp của một cuộc chiến tranh tổng lực, mà là sự kết hợp của nhiều chiến thuật khác nhau:
- Chiến tranh khu vực “xám” (grey-zone warfare): Dùng tàu hải cảnh, tàu dân quân biển để đe dọa ngư dân và cản trở khai thác dầu khí hợp pháp của Việt Nam tại Biển Đông.
- Chiến tranh kinh tế, tài chính, và hạ tầng: Đổ vốn vào Cambodia, Lào, làm biến dạng cấu trúc quyền lực và khiến Việt Nam bị cô lập phía Tây và Tây Nam.
- Tâm lý chiến và chiến tranh mạng: Gieo rắc hoài nghi, chia rẽ nội bộ, mua chuộc các tầng lớp cán bộ và trí thức Việt bằng ảnh hưởng mềm, tài trợ kín, biến họ trở thành con cờ và không dám phản kháng lại TC.
- Dự án Kênh Đào Funan: Giấc mộng Campuchia, nỗi lo Việt Nam, thâm ý TC. Kênh Funan (dự án 1,7 tỷ USD, dài 180km) do TC tài trợ, nối Phnom Penh với Vịnh Thái Lan, bỏ qua hệ thống sông Mekong - sông Tiền - sông Hậu của Việt Nam nhằm mục tiêu Campuchia "thoát Việt" trong vận chuyển thành phẩm, cuối cùng để TC mở đường chiếm cứ dần khu vực. Bị Việt Nam, ASEAN và phương Tây phản ứng quyết liệt về hệ sinh thái Mekong, an ninh nước đồng bằng sông Cửu Long, TC tạm ngưng sau 3 tháng khởi công. Xin thưa, tạm ngưng dự án, và chờ cơ hội thuận tiện mà thôi.
Tất cả nhắm vào mục tiêu sâu xa là “kềm kẹp” Việt Nam trong một gọng kìm không tiếng súng, buộc Hà Nội phải “thuần phục” theo trục chiến lược Bắc Kinh - Phnom Penh - Vientiane - và xa hơn là Myanmar.
2- Trung Cộng có ý định tiến chiếm Việt Nam không trước tình hình hiện tại?
Trung Cộng đang đứng ở đâu trong bàn cờ Đông Nam Á hiện nay? Xin nói ngay là TC đang triển khai chiến lược “chia để trị” trong toàn khu vực Đông Nam Á, đặc biệt nhắm vào các điểm yếu nội tại và mâu thuẫn song phương giữa các nước để duy trì ảnh hưởng, làm chậm lại sự đoàn kết ASEAN, và ngăn chặn bất kỳ liên minh nào có thể chống lại Bắc Kinh.
Trong chiến lược đó:Việt Nam là đối thủ nguy hiểm nhất vì vừa có lịch sử xung đột quân sự với TC hàng ngàn năm, vừa đang nghiêng về Mỹ và phương Tây trong các chính sách biển Đông, công nghệ, và chiến lược an ninh.Còn Thái Lan là đồng minh bán chính thức, có quan hệ lâu dài với Mỹ, nhưng chính trị nội bộ bất ổn, dễ bị TC mua chuộc hoặc tác động. Riêng Cambodia là vệ tinh, chịu ảnh hưởng gần như tuyệt đối từ Bắc Kinh, cả về quân sự, kinh tế và chính trị.
Dù hiện nay chưa có đầy đủ tin tức cụ thể, nhưng các vụ căng thẳng ở biên giới Thái – Cambodia có thể được Bắc Kinh sử dụng theo các phương cách như làm chệch hướng sự chú ý của ASEAN ra khỏi biển Đông, khuyến khích và làm lộ ra các rạn nứt trong ASEAN như Thái nghiêng về Mỹ, Cambodia nghiêng về TC. Để rồi từ đó… biện minh cho việc đổ thêm quân, viện trợ quân sự cho Campuchia, kể cả hiện diện gián tiếp qua căn cứ hải quân Ream.
3- Việt Nam trong thế gọng kềm và Trung Cộng sẽ ép hay đánh?
Qua các phân tích trên, người viết có thêm một suy nghĩ về viễn ảnh liệu TC có dùng tình hình bất ổn để đánh Việt Nam hay không. Hiện tại, TC đang tăng áp lực răn đe Việt Nam ở nhềếu mặt khác nhau như tăng tập trận sát vùng biển Việt Nam, dùng tàu hải cảnh, dân quân biển chèn ép các tàu cá Việt, tung gián điệp, tin giả, tấn công mạng, và mở rộng ảnh hưởng chính trị, tài chính qua Lào và Cambodia, siết vòng vây.
Các xác suất tiến chiếm Việt Nam không tiếng súng của TC là lật đổ mềm bằng cách kích động bất ổn nội bộ (có nhiều khả năng thực hiện), chiến lược đáng sợ nhất là phá từ bên trong, không cần nổ súng, gây mâu thuẫn giữa các nhóm quyền lực, giữa người dân và chính quyền, tạo ra các “biến động xã hội” như biểu tình môi trường, đấu đá tham nhũng, khủng hoảng niềm tin, thao túng truyền thông, mạng xã hội, gieo rắc tâm lý lệ thuộc hoặc sợ hãi TC.
TC có truyền thống “tận dụng thời cơ”, đặc biệt trong các giai đoạn Mỹ suy giảm tập trung hoặc bị phân tán nguồn lực. Biển Đông và Đông Nam Á là khu vực chiến lược trọng yếu, liên quan trực tiếp đến lợi ích an ninh quốc gia, kinh tế và địa chính trị của TC. Vì vậy, khả năng Bắc Kinh tăng cường các hoạt động xây dựng đảo nhân tạo, quân sự hóa các điểm tranh chấp, hoặc gây sức ép lên các nước láng giềng, trong đó có Việt Nam, là rất cao.
Nhưng thiển nghĩ, hiện tại TC chưa dám mạo hiểm tấn công quân sự vì nhiều yếu tố nội tại và quốc tế:
* Mối kết giao Việt - Mỹ đang trên đà thuận thảo qua thỏa ước thuế quan.
* Kinh tế TC đang yếu và đang trong tình trạng đấu đá nội bộ, sẽ không chịu nổi một cuộc chiến tranh kéo dài.
* Sợ bị cô lập quốc tế nếu bị xem là kẻ gây chiến ở Đông Nam Á.
Tuy nhiên, với chiến lược dài hạn và nằm trong âm mưu biến Việt Nam thành một tỉnh phía nam, TC luôn luôn kích động và tạo ra bất ổn nội bộ tại Việt Nam qua nhiều khả năng khác nhau như tung tiền giả, tin giả, tạo ảnh hưởng để gây chia rẽ xã hội, nhất là giữa dân chúng với chính quyền. Vũ khí hữu hiệu nhứt của TC vẫn là…khuyến khích tham nhũng, lũng đoạn và mua cán bộ cao cấp qua các doanh nghiệp, dự án đầu tư.
4- Việt Nam nên làm gì trước nguy cơ của Bắc Kinh?
Chính sách “bốn không” và chiến lược “cây tre” cho đến hiện nay xem như vẫn còn hữu hiệu áp dụng cho trường hợp Việt Nam trước tình thế bất ổn chung của toàn thề giới. Hiện tại, Việt Nam kiên quyết giữ độc lập chiến lược, tránh bị rơi vào “lệ thuộc kép”: chính trị Trung Cộng và công nghệ Mỹ.
Tăng cường hợp tác quân sự kín đáo với Mỹ, Ấn Độ, Nhật – nhưng không để lộ ra như kiểu Philippines đang làm, dễ bị Bắc Kinh phản ứng mạnh. Thắt chặt an ninh mạng, phản gián, và an ninh nội bộ để đối phó với chiến tranh phi truyền thống. Cải tổ thể chế – đây là điểm mấu chốt. Một Việt Nam mạnh từ bên trong, minh bạch, pháp trị sẽ giảm khả năng bị Trung Quốc lợi dụng bất ổn nội bộ để can thiệp.
5-Thay lời kết
Trung Quốc hiện chưa có đủ lý do và điều kiện để đánh Việt Nam bằng quân sự, nhưng đang tích cực chuẩn bị và thử phản ứng của Việt Nam qua các đòn đánh “xám” (grey-zone warfare). Vụ đụng độ Thái - Miên chỉ là một bàn đạp để Bắc Kinh chuyển trục chiến lược xuống Đông Nam Á mạnh mẽ hơn, khai triển dự án Sáng kiến Vành đai - Con Đường – BRI hanh thông hơn, hòng đánh vào điểm yếu đoàn kết ASEAN và sau cùng bao vây Việt Nam.
Vấn đề then chốt vẫn là nội lực Việt Nam, nếu cải tổ được thể chế trọng pháp quyền, từ đó có thể xây dựng lòng tin của người dân, dứt khoát Trung Cộng sẽ không dám liều lĩnh.
Mai Thanh Truyết
Con đường Việt Nam
Houston – Tháng 7/2025
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment