Wednesday, April 20, 2022

 

Con Đường Tương Lai của Việt Nam trong những ngày sắp đến…

 

Thơ Phạm Tương Như cảm tác cho Ngày Quốc Hận 30/4/2020

 

Anh hùng tử, chí hùng linh!

Diệt thù giữ nước dân tình ấm no

Ta hề! Tuổi hạc dẫu cao

Ngựa hề! Kiếm thép khí hào Tiền nhân

Chí hề! Vị Quốc Vong Thân

Tiết hề! Gương Ngũ Tướng cần soi ta…

 

Thưa Bà Con,

 

Hôm nay là ngày 20/4, chỉ còn mười ngày nữa là Việt Nam Cộng Hòa đi vào quá khứ. Trong niềm đau Quốc Hận, chúng ta vẫn còn ngẩng đầu tin tưởng vào tương lai. Trong vườn hoa của dân tộc Việt nơi hải ngoại vừa ghi dấu được một em bé gái chưa biết bò, cố gắng tìm vú mẹ trên đại lộ kinh hoàng phía Nam vỹ tuyến 17, gần Cầu Mỹ Chánh. Để rồi…47 năm sau, một Trung tá quân lực Hoa Kỳ oai hùng trong bộ quân phục của một quốc gia hùng mạnh nhứt thế giới. Đó là Tr.T. Kinberly M. Mitchell.

 

Và đây, chính là Con Đường Tương Lai của Việt Nam trong những ngày sắp đến…

 


Em bé gái trên Đại Lộ Kinh Hoàng của

 Mùa Hè Đỏ Lửa 1972

Em bé ngày nay, Trung Tá Kimberly M. Mitchell

 

Vào mùa hè đỏ lửa năm 1972, một em bé 4 tháng tuổi nằm trên xác mẹ trên Đại Lộ Kinh Hoàng; em đang trườn người trên bụng mẹ tìm vú để bú nhưng mẹ đã chết từ bao giờ. Một người lính Quân Cụ chạy ngang, bồng em bé bỏ vào chiếc nón lá rồi chạy qua cầu Mỹ Chánh, trao lại cho một Thiếu úy Thủy Quân Lục Chiến đang hành quân.

Bao năm trôi qua, em bé mồ côi mẹ nay trở thành Trung Tá trong Quân Lực Hoa Kỳ còn người Thiếu úy TQLC sang Hoa Kỳ theo diện HO nay đang định cư tại tiểu bang New Mexico. Hai người vừa gặp nhau sau 41 năm bặt vô âm tín. Ngày Thứ Ba 2 tháng 4, 2013 vừa qua, nhân dịp sang California dự lễ cưới, người Thiếu Úy TQLC này đã kể cho phóng viên Viễn Đông câu chuyện cảm động và ly kỳ ngay tại khách sạn nơi ông đang tạm cư ngụ.

Người Thiếu Úy TQLC tên là Trần Khắc Báo. Vào thời điểm 1972 ông còn độc thân và phục vụ tại Đại Đội Vận Tải Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến, được biệt phái sang Phòng 4 của Sư Đoàn làm sĩ quan phụ trách chuyển vận.

Thưa Bà Con,

Xin Bà Con dặn lòng là không bao giờ quên Ngày Quốc Hận 30/4. V

Vì ngày nầy đã đánh dấu biết bao oan khiên của dân tộc. Và trong những nỗi oan khiên có lẽ nỗi oan khiên qua cái chết của Tướng Nguyễn Khoa Nam chắc sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm khảm người con Việt.Người thứ hai, người viết muốn nhắc đến là Trung tá Cảnh Sát Nguyễn Văn Long.

 Thưa Bà Con,

Tướng Nguyễn Khoa Nam: Cuộc Đời Thành Huyền Thoại 


Tướng Nguyễn Khoa Nam

(Phạm Văn Thanh nguyên là Hải Quân Trung Úy thuộc QLVNCH vào năm 1975, được giao trách nhiệm nhuận bút và hoàn thành tác phẩm "Nguyễn Khoa Nam" ấn bản đầu tiên 2001.)

Từ ngày nhập ngũ cho đến khi tuẫn tiết, Tướng Nguyễn Khoa Nam đã dâng trọn cuộc đời cho quân đội, chiến đấu bên cạnh các chiến hữu của ông trên khắp mọi miền đất nước từ Bắc vào Nam.

Chín năm sau, hài cốt ông đã được bà Nguyễn Khoa Phước (em dâu ông) cải táng, hỏa thiêu và trong cuộc hành trình về lại Sài Gòn, rải tro cốt xuống giòng sông Hậu, sông Tiền, nơi mà Tướng Nam đã sống và chết bảo vệ an ninh lãnh thổ cho vùng Đồng Bằng Cửu Long. 

Xác thân ông đã hoà vào giòng nước đục phù sa, linh hồn ông đã nhập cùng hồn thiêng sông núi! 

Tướng Nam không bỏ người chiến hữu nào mà đã vĩnh viễn ở lại cùng họ, những người lính chiến VNCH đã hy sinh mạng sống hay một phần thân thể để bảo vệ nền tự do, dân chủ non trẻ của miền Nam suốt 20 năm dài. 

Chúng ta không ngạc nhiên khi thấy ông bình thản chu toàn trách vụ của vị tướng Tư Lệnh Quân Đoàn IV tới phút cuối cùng xong mới thanh thản trở về với lòng đất mẹ. Tướng Nam đã không đành đoạn bỏ nước và dân chúng ra đi hay chịu yên vui sống tiếp quãng đời còn lại trên xứ người, nhìn đất nước bị Cộng Sản nhuộm đỏ và đồng bào ông sống trong cảnh tủi nhục đọa đày.

Tướng Nguyễn Khoa Nam đã chọn lấy cái chết của mình để trả nợ nước!

Và tiếp theo là Trung Tá Nguyễn Văn Long

 

Thân mời Quý Bà Con xem bài của Duyên Anh: “Máu Trung Tá Long đã thấm xuống lòng đất mẹ”.


Nối vòng tay lớn không còn nữa.


… Chúng tôi lách đám đông. Dưới chân tượng đài của thủy quân lục chiến, xác một người cảnh sát nằm đó. Máu ở đầu ông ta chảy ra tươi rói. Người sĩ quan cảnh sát đeo lon Trung tá. ông ta mặc đồng phục màu xanh. Nắp túi ngực in chữ Long.

 

Trung tá cảnh sát Long đã tự sát ở đây Cộng sản để mặc ông ta nằm gối đầu trên vũng máu. Phóng viên truyền hình Pháp quay rất lâu cảnh này. Lúc tôi đến là 14 giờ 30. Dân chúng đứng mặc niệm trung tá Long, nước mắt đầm đìa. Những người không khóc thì mắt đỏ hoe, chớp nhanh.

 

Tất cả im lặng, thây kệ những bài ca cách mạng, những lời hoan hô bộ đội giải phóng.


“Trung tá Long đã chọn đúng chỗ để tuẫn tiết. Tướng giữ thành Sài gòn là Tổng trấn Sài gòn đã đào ngũ. Tướng giữ thành Sài gòn là Đô trưởng Sài gòn đã đào ngũ. Tướng giữ thành Sài gòn là Tổng giám đốc Cảnh sát quốc gia đã đào ngũ. Không có Hoàng Diệu, ở những trạng lịch sử chó đẻ của thời đại chúng ta. Và trên những tiểu thuyết đấu tranh, những hồi ký chiến đấu của những con người tự nhởn sống hùng mọi hoàn cảnh, người ta không thấy một dòng nào viết về cái chết tuyệt vời của trung tá Cảnh sát tên Long”.


Cộng sản đã chẳng ngu dại phong anh hùng, liệt sĩ cho quốc gia. Họ độc quyền anh hùng, liệt sĩ. Ở những cuộc đấu thầu anh hùng, liệt sĩ quốc gia tại hải ngoại, chưa thấy một nén tâm hương tưởng mộ trung tá Long. Có lẽ, liệt sĩ đích thật không lãi lớn bằng liệt sĩ giả vờ thế thì thời đại chúng ta đang sống là cái thời đại gì nhỉ? Nó không chịu, không thích vinh tôn cái thật, đã đành, nó còn nhởn chìm cái thật và vấy bẩn lên cái thật một cách thô bạo, ẩn ý và lạnh lùng.

 

Khi cái thật bị nhận chìm, bị vấy bẩn, cái giả nổi bật, sáng giá và chói lọi, thơm tho. Như vậy, mọi giá trị về tinh thần, về đạo nghĩa bị nhấn chìm theo. Rốt cuộc, bọn giả hình sống với cái giả của chúng, huyễn hoặc mọi người bằng cái giả với bạo lực của quyền uy hợp pháp và cả quyền uy ảo tưởng hậu thuẫn. Và người công chính thụ động, buông xuôi. Cuối cùng, con cháu chúng ta sẽ chỉ biết liệt sĩ đất sét, anh hùng gian dối, vĩ nhân phường tuồng.

 

Vì vậy,

 

Thưa Bà Con,

Về phần chúng ta, những người con Việt còn lại sau 45 năm dưới ách cai trị của CSBV há chẳng mang được một hoài bảo có một ngày nào về lại xây dựng quê hương.

Sống tha hương nơi đất lạ khắp nơi trên thế giới, Bà Con có nghe chăng tiếng Mẹ Việt Nam réo gọi và mong đàn chim Việt sẽ trở về dựng lại Quê Hương, vá lại bức dư đồ đã rách nát, kết quả của 45 năm cai trị miền Nam, và 75 dày xéo đất Bắc của Cộng sản Bắc Việt.

                                Hoài Bảo Việt Nam 

Nơi đây đất khách quê người

Làm sao yên ổn sống đời lưu vong

Bao năm vận nước long đong

Bấy lâu ta vẫn hoài mong một ngày

 

Tự do dân chủ no đầy

Văn mình tiến hóa đắp xây quê nhà

Hướng về quê Mẹ nhạt nhòa

Viễn phương cố nén xót xa dâng tràn

 

Ra đi trong những ngỡ ngàng

Bao giờ trở lại thăm làng quê xưa

Mây buồn đổ xuống cơn mưa

Khóc dùm ta giọt lệ chưa khô cằn

 

Tình quê nợ nước nhớ chăng

Làm sao không khỏi băn khoăn ngậm ngùi

Có gì lấy để làm vui

Khi quê hương Mẹ bao người lầm than 

Còn gì sau buổi tiệc tàn

Hay là chỉ thấy bẽ bàng lòng thêm

Câu kinh khấn nguyện từng đêm

Công bằng, nhân bản xây nền Việt Nam!!!

 

Nhóm Chống Tàu Diệt Việt Cộng










 


No comments:

Post a Comment