Tương
Lai Trong Hồi Tưởng
Tựa đề bài viết nầy dựa
theo một quyển sách của một nhà văn Nhật bản, Tanaka, ấn bản tiếng Anh. Tôi thấy
quyển sách trên trong Phân khoa Kiến trúc của Đại học Washington, St Louis,
Missouri trong chuyến viếng thăm thành phố nầy. Quyển sách đề tựa Nostalgic Future. Tuy chỉ đọc sơ qua lời
tựa nhưng tôi đã nhìn thấy viễn kiến của
tác giả là dụng tâm nhìn lại quá khứ để vẽ ra một tương lai áp dụng trong ngành
kiến trúc.
Do đó,
cũng có thể nói đề tựa Việt cũng có thể là “Nhớ về quá khứ để chuẩn bị cho
tương lai”,
hoặc “Nhìn quá khứ, Thấy tương lai”. Điều nầy rõ
ràng áp dụng cho từng quốc gia, để từ đó nhận diện ra nền văn minh, văn hóa của
mỗi dân tộc qua chiều dài lịch sử của mỗi nơi.
Trong
gần 3 tháng qua, tôi đã từng chu du qua nhiều tiểu bang, California, Nevada,
Arizona, New Mexico, Texas, Arkansas. và Missouri, một chặng đường dài hơn
7.000 dậm, để từ đó chiêm nghiệm ra một vài suy nghĩ về con người, dân tộc, và nhứt
là nhìn về…chính tự thân. Mỗi nơi để lại nơi tôi nhiều dấu ấn về thời gian, văn
minh của từng dân tộc đã từng hiện hữu trên những vùng nầy, cũng như phong cảnh
hết sức đặc thù của một đất nước đa dạng như Hoa Kỳ.
Tại bảo
tàng viện Getty, Santa Monica, CA, tôi thấy được sức mạnh của Hoa Kỳ qua sự phục
vụ cộng đồng hay “trả lại” cho quốc gia nhưng gì người dân đã thừa hưởng được từ
đất nước sinh ra mình hay cưu mang mình. Đó là lòng từ thiện và sự cống
hiến trở lại. Nhiều nhà tỷ phú đã đóng góp và để lại một kho tàng vô
giá qua hàng chuỗi bảo tàng viện về con người, về văn minh và lịch sử. Hệ thống
chuyên chở lên đỉnh đồi bằng xe điện kéo, chỗ parking xe, lệ phí vào các bảo tàng
viện, … Tất cả đều miễn phí cho người thăm viếng.
Có đi
đây đi đó mới thấy thiên nhiên ưu đãi cho đất nước tạm dung nầy (tuy là tạm
dung nhưng phần đông chúng ta, (cảm nghĩ chủ quan cho người Việt) đã sống trong
đó như…một người khách trọ vô tình!). Đến
Albuquerque, New Mexico, chúng ta mới thấy tuyệt vời với ánh “rán hồng hoàng
hôn” phản chiếu lên bầu trời xanh lơ và tỏa rộng về những mesa (phần bằng phẳng
của dãy núi đối diện bao bọc toàn thành phố. Chúng ta sẽ thấy ánh hồng chiếu rọi
cả vòng cung thật lớn bao bọc cả thành phố nầy. Và vòm chân trời thẳng tắp chia
ra ranh giới rạch ròi giữa mây và rán hồng.
Còn nhiều hơn nữa ở New
Mexico, thành phố Santa Fe là một thành phố xưa nhứt của Hoa Kỳ với di tích của
những căn nhà đầu tiên từ năm 1726 cũng như ngôi nhà thờ cổ xưa được xây cất hoàn
toàn bằng gỗ và không có cây đinh, móc sắt nào cả! Tất cả vẫn còn sừng sững
cùng tuế nguyệt sù sau hàng vài thế kỷ. Đi về hướng Nam gần giáp biên giới tiểu
bang Texas, ta sẽ thấy vùng White Sands với hàng trăm ngàn mẫu cát trắng tạo dựng
bằng những sinh vật, cây cỏ thoái hóa từ hàng ngàn năm trước. Qua thời gian những
lớp đá vôi và gypsum (thạch cao- magnesium) biến thành những đụn cát (dune) mịn
màng nhưng không di chuyển như những đụn cát biển ở quê hương, vì cây cỏ, nhiều
rặng xương rồng nằm rải rác trên các đụn cát mênh mông nầy.
Nếu hồi
tưởng lại trong một sát na, ta sẽ chùng lòng khi thăm viếng nơi đây.
Vì
sao?
Quê
hương mình cũng có những đụn cát vàng chạy dài từ Cam Ranh xuống Phan Thiết. Và
những đụn cát trên di chuyển theo từng làn gió và theo mùa. Tôi vẫn yêu quê
hương tôi nhiều lắm.
Trên
bước đường ngàn dặm, ta sẽ còn thấy nhiều nơi danh lam thắng cảnh, nhưng ở
thành phố cổ St Louis tại Missouri, nơi có Đại hội Thánh mẫu hàng năm dung chứa
mỗi năm hàng trăm ngàn tín đồ Thiên Chúa giáo hành hương…Tuy nhiên, có một điều
làm cho tôi phải mất hai ngày để “cưởi ngựa xem hoa” gần 7,8 bảo tàng viện. Cũng
chính nơi đây, vào năm 1986 tôi đã có dịp qua thăm khi tôi có một booth về
nghiên cứu khoa học của trường Y khoa Minnesota dưới sự tài trợ của National Institute
of Health, trình bày một ứng dụng về sự kết nối của màng tế bào máu của con người.
Phải
nói, từ các bảo tàng viện trên chúng ta sẽ thấy tất cả văn minh của nhân loại từ
thời cổ đại, trước BC hàng ngàn năm cho tới thời cận đại. Cũng được biết, thành
phồ St Louis là một trong những trung tâm tàng trữ hồ sơ và dữ liệu lớn nhứt của
Hoa Kỳ.
Chúng
ta từng hãnh diện với màu xanh Huế (blue de Hue) thế kỷ 19 với 4,5 ngàn năm văn
hiến, màu xanh nhạt mờ trên những bình sứ thô sơ hay trên các chén bát thâu lượm
được từ một chiếc tàu chìm ở gần Hội An cách đây độ khoảng 5 năm. Các món sành
sứ nầy đã được triển lãm và bày bán tại Hoa Kỳ. Vậy mà “chúng ta” vẫn hãnh diện,
hãnh diện với những màu sắc nhạt nhòe như trẻ con bên Mỹ học nắn tượng hay sinh
viên các trường Đại học cộng đồng trong lớp học điêu khắc lấy đất sét làm
nguyên liệu.
Nhìn lại
hôm nay, tại những bảo tàng viện trên, chúng ta sẽ thấy các bức tranh hay đồ sành
sứ, hay điêu khắc với màu sắc đỏ xanh vàng tím…rực rỡ vẫn còn đậm nét được sáng
tác hàng 5, 10 thế kỷ trước. Tôi chú ý đi tìm khắp xem có nơi nào có sản phẩm của
Việt Nam từ thời cổ đại cho tới ngày nay hay không?
Tiếc
thay! Và quá thất vọng vì không tìm được.
Nhưng ở
đây chúng ta có thể thấy sản phẩm văn hóa của một vài quốc gia Phi Châu, các quốc
gia mà người Việt thường hay xem thường, không có văn minh!. Ngay cả những hình
ảnh vải vóc, thảm dệt từ thế kỷ 17, 18 của văn minh Phi Châu cũng hiện diện nơi
đây.
Cũng cần
nói thêm một điều là từ những năm đầu thế kỷ 19, vì choáng ngợp với văn minh và
nghệ thuật Âu Châu, Hy Lạp…người Mỹ đã đổ xô cố tìm học hỏi. Kết quả là, cho đến
hôm nay, có thể nói về nghệ thuật, tranh vẽ, điêu khắc và các thể loại khác, có
thể nói, nghệ thuật Hoa Kỳ là một tổng hợp của tất cả các nguồn nghệ thuật quốc
gia trên thế giới… Quả thật nơi đây thể hiện rõ nét “tương lai hồi tưởng” của
người Mỹ.
Ngay cả
ở thời đại đồ đá và đồ đồng, cũng không thấy “dáng đứng” Việt Nam trong đó. (Giả
sử nếu có trưng bày sản phẩm “thời đại đồ đểu”, chắc chắn tên Việt Nam hiện đại
sẽ chiếm trọn vẹn trong bất cứ bảo tàng viện nào trên thế giới).
Trở về
lại tôi, nhớ lại vào năm 1983, chỉ vài tháng sau khi đặt chân đến Fresno, CA
tôi đã làm một đoạn TV dưới tiêu đề “Looking back” (Quá khứ hồi tưởng). Tôi đã
tự viết script cho mình để làm độc thoại trong vòng 5 phút. Phim chiếu cảnh tôi
đi qua, đi lại trong một công viên, thỉnh thoảng ngồi trên băng ghế…để nói về bầu
nhiệt huyết của tuổi 30 bị thui chột vì nỗi can qua của đất nước. Niềm uất hận đối
với Cộng sản Bắc Việt chính vì họ đã “giết” đi sức đóng góp cho quốc gia của một
người con Việt.
Trong
đoạn phim ngắn, tôi nhìn lại quá khứ nhưng chưa thấy được tương lai vì vừa mới
cự ngụ nơi đất mới chỉ một thời gian ngắn, tâm trạng vẫn còn ngổn ngang với cuộc
sống cho một gia đình với bốn con còn
nhỏ! Cho nên, lời
lẽ rất bi quan và tương lai còn quá mịt mù.
Hôm
nay, hồi tưởng lại những lời tiêu cực ngày xưa làm cho tôi thêm ngỡ ngàng; vì
chính nhờ cái khó khăn của thuở ban đầu mà tôi còn khả năng diễn tả những hồi
tưởng của ngày hôm nay.
Trở lại
khi xem một bản vẽ trên giấy canvas hình một người đang cố ngoi lên bên bờ vực,
sắc mặt hết sức nghiêm trọng lẫn tuyệt vọng, tôi nhớ lại câu chuyện thiền của
Suzuki, cũng nói lên đề tài nầy. Một người té xuống vực, cố bám víu từng gốc
cây cội rễ, nhưng càng bám càng bị rơi vào hố thẩm. Trong lúc tuyệt vọng và
đang nhắm mắt chờ cái chết đến với mình, người ấy chợt nhìn thấy một đóa hoa tỉ
muội vừa nở rạng bên cạnh trong lúc chiếc rễ anh đang nắm sắp sửa rời hốc đá. Một
nụ cười mãn nguyện cùng lúc thân xác anh ta đi vào vực thẳm. Tư tưởng Âu và Á
có điểm khác biệt là như thế đó.
Trở về tôi, một người bi-polar: một
“người xã hội” và một “tôi nguyên sơ”. Trong tôi luôn luôn có sự
hiện diện của hai bản thể trên và liên tục dằn co suốt 70 năm qua. Con người xã hội năng động, chiến
đấu bền bĩ cho cái Thiện, cố gắng đẩy lui cái Ác, cùng chiến đấu cho một VIệt
Nam an bình trong đó con người đối xử tử tế với nhau.
Nhưng
trong suốt 70 năm qua, con người xã hội đã ngự trị và đè nén con người nguyên sơ
của tôi, và bản thể thứ hai nầy chưa bao giờ được sống trọn vẹn mà chỉ sống dưới
lớp dù của con người xã hội qua cái ngã, hay tham vọng do môi trường bên ngoài
tạo thành. Và chính vì vậy, suốt thời gian qua, cái tôi nguyên sơ bị phai mờ và
chìm đắm trong cơn lốc chủ nghĩa cùng với vận nước điêu linh.
Còn
tôi nguyên sơ thì sao?
Tôi
nguyên sơ vẫn sống trong trạng thái “hibernation”, nghĩa là bao năm qua vẫn triền
miên ngủ trong giấc ngủ mùa đông của con gấu Bắc cực. Ngủ, nhưng chủng tử “tôi
nguyên sơ” vẫn thức. Gần 3 tháng qua, chu du trên nhiều miền đất nước tạm dung để
thấy lại mình. Đây không phải là nostalgic future hay looking
back mà thực sự muốn thấy mình ngay lúc nầy, trong hiện tại.
Đôi
khi vẫn còn dằng co giữa hai bản thể, nhưng quả thật, tôi nguyên sơ đang ngự trị
trong tôi và đang đi cùng tôi trong cuộc hành trình về với chân nguyên.
Tôi đang đi về đâu?
Hiện tại
vẫn chưa có câu trả lời rốt ráo, nhưng chắc chắn rằng tôi đã đi và đang đi vào cái “chân không”, đi vào
cội nguồn nguyên thủy nhưng khái niệm trên vẫn còn mù mờ chưa định hình rõ
ràng…
Bước đi chắc nịt, không
còn dò dẫm dù hai bên đường vẫn còn nhiều gay góc và bụi mờ làm vướng bận mắt của
tôi nguyên sơ. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đi…
Trong
tôi nguyên sơ, không còn có câu hỏi tự đặt ra “Que sera, sera” vì tôi đã thấy
rõ con đường mình đi. Tôi
nguyên sơ đã cùng tôi song hành hướng về cõi chân không!
Mà chân không là gì?
Chân không trong “tôi xã hội” là một cuộc
chiến đấu cho lý tưởng trong lành, không mưu cầu chiếm đoạt quyền lực, không nhằm
tạo nên một dáng đứng (legacy) nào đó. Chính vì vậy mà tôi xã hội đã
sống và làm “cách mạng” đã 70 năm qua, dứt khoát không làm chánh trị.
Còn
tôi nguyên sơ còn lại hôm nay là một cuộc chuyển hóa tự thân. Sống
cùng một nhịp thở với cái tôi đến từ cát bụi, sống tự nhiên với vạn vật, không
cố gắng, không mưu cầu…
Trời nắng nhìn thấy niềm vui rạng rỡ của
thiên nhiên, của con người.
Trời
mưa vui cùng với sự tươi mát của cây cỏ.
Nhìn cành cây trụi lá của mùa Đông.
Ngắm hoa lá nẩy mầm khoe sắc mùa Xuân.
Tâm cảnh hai thời điểm vẫn là một. Vẫn giữ
niềm thư thái trong an nhiên tự tại trong cái nóng khắc nghiệt của mùa hè Houston.
Sự chuyển hóa hay sự thay đổi ngôi của “tôi
xã hội” và “tôi nguyên sơ” có làm tôi trăn trở chăng?
Chắc
chắn là không. Vì tôi rõ, một khi đã định hình được tôi ở dạng nào của tính
bi-polar trong tôi rồi, lúc đó sẽ có một thông lộ mới đã sẵn sàng cho Tôi đi.
Phải chăng, ngày hôm
nay, trong giờ phút hiện tại nầy, tính bi-polar (xin tạm dịch là “nhị dạng” hay
“nhị cực”) đã biến mất, nhường chỗ lại trong tôi chỉ còn “độc dạng”
(mono-polar) để tiếp tục đi về với nguyên thủy của cuộc sống, cát bụi trở sẽ trở
về với cát bụi, hay về lại thể chân không của vạn vật.
Oneness.
Tất cả là Một. Một là Tất cả!
Phải
chăng sẽ chẳng còn tương lai hồi tưởng, cũng như chẳng còn quá khứ hồi tưởng
trong tôi hiện tại?
Phải
chăng gia đình, xã hội, quê cha, đất tổ đã xa rời trong Tôi?
Phải
chăng Tôi đã đạt và thoát khỏi vòng lẩn quẩn của cõi Ta Bà nầy?
Phải
chăng tôi là Tôi, mà cũng không phải là Tôi nữa?
Phổ Lập
Mai Thanh Truyết
Viết
sau 3 tháng hành trình về Chân Tâm
St
Louis, MO – 3/2013