Tất cả
là chúng sinh
Tuần qua, bay từ Houston đến
Albuquerque, New Mexico, đi thăm hai vợ chồng Việt – Mỹ, Bill. Nói về Bill, một
hạ sĩ quan với nhiệm vụ truyền tin trong quân đội Mỹ. Biil đã từng tham dự hai
lần “tour of duty” trong cuộc chiến Việt Nam vào giữa thập niên 60’ của thế kỷ
trước. Trong suốt 6 ngày 5 đêm cùng gia đình Bill và con cháu, tất cả 10 người
trải qua hai ngày trên vùng Angel Fire, ở độ cao trên 13.000 ft. Ngôi nhà
Airbnb giống như một chalet nhỏ, được bao bọc chung quanh bởi những hàng thông
chen lẫn với rừng aspen thẳng tắp và cao vời vợi. Sáng sáng khi bước ra khỏi
nhà với ly cà phê nóng trên tay, ngoài tiếng chim hót bên cạnh dĩa đựng hat khô
dành cho chim muông và bình nước đầy. Dọc theo các hàng cây aspen, một gia đình
gồm tám chú nai gồm cha mẹ và sáu con lớn nhỏ (chỉ đoán như vậy thôi), Bill vội
vào nhà, mang một thùng hột bắp mà người chủ Airbnb đã để sẵn, rãi đều chung
quanh nhà. Từ đó, chỉ vài phút sau, hành động của Bill đã mang lại vài giây
phút hạnh phúc cho cả gia đình nai…Thật là bình yên!
Một trong những mục đích của chuyến viếng
thăm vùng nầy là Ngày đặt viên “gạch” cho những người lính Mỹ - Việt đã đền nợ
nước trong cuộc chiến Việt Nam vừa qua tại Vietnam Veterans Memorial, nằm trên đỉnh đồi cao ở thị trấn nhỏ nầy.
Buổi lễ diễn ra ngày 30/8/2025 với hơn 500 người tham dự đến từ khắp nơi trên
nước Mỹ…từ những đoàn moto đến từ khắp nơi cho đến hàng trăm xe du lịch đổ về một
thị trấn heo hút chỉ độ vài trăm dân.
Qua Bill, tôi học được nhiều điều về lịch
sử, văn hóa, và văn minh của người dân New Mexican. Họ không thừa nhận là người
Mễ (Mexican). Thức ăn của họ là New Mexican food, không phải là thức ăn Mễ!
Về địa danh dân tộc New Mexico, đã có
người sinh sống từ hàng nghìn năm trước khi người châu Âu đến khai phá, New
Mexico trở thành một phần của thuộc địa Tân Tây Ban Nha của đế quốc Tây Ban Nha năm 1598. Sau đó, nó là một phần của
nước Mexico độc lập trước khi trở thành một lãnh thổ Hoa Kỳ và cuối cùng thành một tiểu bang
Hoa Kỳ do kết quả của cuộc Chiến tranh giữa Hoa
Kỳ - Mexico. Trong các
tiểu bang, New Mexico có tỉ lệ người Hispano cao
nhất, gồm con cháu của thực dân Tây Ban Nha, những người đã sống ở đây hơn 400 năm. Nơi đây cũng có tỉ
lệ người bản địa cao thứ nhì sau Alaska,
và có tổng số người bản địa cao thứ tư sau California, Oklahoma,
và Arizona. Đa
số người bản địa thuộc các dân tộc Navajo, Pueblo, và Apache.
Nền văn hóa tiểu bang được định hình qua các ảnh hưởng từ Hispano và người bản
địa, và được thể hiện qua bang kỳ. Màu đỏ và vàng được lấy từ hoàng
kỳ Tây Ban Nha, với biểu
tượng mặt trời cổ xưa của người Zia. Một độc đáo của văn minh New Mexico là
Tp Taos, một thành phố chỉ có 6.453 (thống kế 2024) mà có đến 26 galleries,
museum…về tranh ảnh, tiểu thủ công nghệ, triển lãm nghệ thuật v.v…đủ nói lên
tính chất phong phú và trình độ nhận thức về nghệ thuật của người dân nơi đây.
Nhưng điều khiến tôi phải đặt bút viết
ra bài cảm nghĩ nầy chỉ là một sự tình cờ. Một buổi sang trong khi nhâm nhi ly
cà phê Bill làm cho, tôi chứng kiến được một việc hết sức đặc biệt của Bill. Đó
là lúc Bill đang rữa hai chai bằng thủy tinh mà sau nầy tôi mới biết là hai
chai dùng làm nước uống cho chim ở ngoài sau hè nhà. Những động tác nhẹ nhàng
và kỹ lưỡng khi chùi rữa bên trong và ngoài chai. Khi làm xong, Bill bước qua tủ
lạnh và hứng đầy hai chai nước bằng nước lọc của tủ lạnh chứ không lấy nước thẳng
từ robinet.
Sau cùng, Bill mang hai chai nước để vào
vị trí ban đầu và cũng không quên bỏ thêm các hột nhỏ vào dĩa thức ăn. Chỉ vài
phút sau, có hai chú chim hummingbird bay sà vào vui đùa cùng các hạt đủ màu
trên dĩa.
Câu chuyện chỉ có thế.
Mà sao tôi lại nghĩ nhiều cho đến khi về
lại Houston và viết những hàng chữ nầy. Tất cả chỉ vì những hành động của Bill
sáng hôm đó. Đó là tính nhân bản của Bill. Có thể anh không nhận biết hay cảm
nghĩ khi là việc thay nước sạch cho chim. Nhưng tôi nghĩ đó là một hành động thể
hiện tính nhân bản tiềm tàng trong anh. Và đó là lý do tôi đặt tựa đề bài viết
là “Tất cả là chúng sinh”.
Ngắm nhìn cảnh ấy, tôi bỗng thấy lòng
mình lắng lại. Trong khoảnh khắc bình yên đó, tôi hiểu thế nào là câu nói của
nhà Phật: “Tất cả là chúng sinh.”
Không chỉ có ta, con người với bao suy
tính, lo toan mới là chúng sinh. Những con chim nhỏ đang cất tiếng hót kia, con
kiến lom khom bên gốc cây, cả bụi tre già xào xạc trong gió, tất cả đều mang
trong mình nhịp thở của sự sống. Tất cả đều cùng hiện hữu trong vòng sinh diệt,
vô thường, và đều đáng được yêu thương, che chở, và trân quý.
Chuẩn bị một bình nước, rải đôi hạt mồi,
một hành động tưởng như vụn vặt ấy lại chính là cách ta tập mở lòng mình ra với
muôn loài. Không đợi phải làm việc lớn lao, ngay trong nếp sống nhỏ nhoi thường
nhật, ta vẫn có thể nuôi dưỡng hạt giống từ bi.
“Tất cả là chúng sinh” theo chiều sâu của
triết lý Phật giáo, thì ta có thể nhìn từ nhiều góc độ khác nhau như: triết học,
vũ trụ quan, đạo đức, và sự thực hành.
Trong Phật giáo, “chúng sinh” (Sanskrit:
sattva, Pali: satta) không chỉ giới hạn ở con người. Chúng sinh là tất cả các hữu
tình, các loài có tâm thức, đang trôi nổi trong vòng luân hồi (samsāra), bao gồm
con người, súc sinh, côn trùng, loài ở địa ngục, ngạ quỷ, A-tu-la, cho đến chư
thiên. Nếu nhìn rộng hơn nữa, cũng cần phải kể đến cả những dạng tồn tại vi tế
khó thấy bằng mắt thường.
“Tất cả là chúng sinh” ẩn chứa tính
“bình đẳng” và “duyên khởi”. Về tính bình đẳng, cho dù là người hay côn trùng,
dù đang hưởng phúc hay chịu khổ đau, tất cả đều là những dòng sống có khả năng
cảm thọ (vedanā). Chính khả năng cảm thọ khổ – lạc ấy khiến họ trở thành đối tượng
của lòng từ bi.
Vế duyên khởi, mọi chúng sinh đều tồn tại
trong quan hệ lẫn nhau, không có một thực thể độc lập. Vì thế, khổ đau hay hạnh
phúc của một loài đều liên quan đến sự an nguy chung của toàn thể. Cái nhìn này giải trừ quan niệm phân biệt giai cấp, loài giống, quyền lực,
và mở ra cái nhìn vũ trụ: sự sống vốn chung một nguồn gốc, chung một tiến trình
luân hồi.
Và nếu tất cả đều là chúng sinh, thì con
người không thể tự cho mình đặc quyền hủy hoại kẻ khác. Mỗi hành động, từ việc
ăn uống, sản xuất, đến quan hệ xã hội, cần được đặt trong nền tảng tôn trọng sự
sống. Đây chính là cơ sở của Tứ Vô Lượng Tâm: Từ (maitrī), Bi (karuṇā), Hỷ
(muditā), Xả (upekṣā).
Trong xã hội ngày nay, khái niệm “Tất cả
là chúng sinh” có thể được áp dụng trong đạo đức sinh thái tức là bảo vệ muôn
loài, môi trường, vì sự sống của côn trùng, động vật, cũng là sự sống của chính
ta.
Trong quan hệ xã hội loài người là … xóa
bỏ định kiến, phân biệt, nhìn mọi người đều là “chúng sinh” trên hành trình đau
khổ – hạnh phúc, để khởi tâm cảm thông thay vì thù hận.
Trong tu tập cá nhân là nhắc nhở rằng
lòng từ bi không dừng ở phạm vi gia đình, dân tộc, hay nhân loại, mà trải rộng
khắp mười phương.
Vì vậy, câu “Tất cả là chúng sinh” không
chỉ là một định nghĩa khái niệm, mà là một cách nhìn toàn thể vũ trụ trong ánh
sáng từ bi và trí tuệ. Nó nhắc nhở con người:” Không ai là ngoại lệ trong vòng
sống - chết - tái sinh.”
Tóm lại, chăm sóc chim nhỏ nơi vườn cũng
chính là một hình thức nuôi dưỡng trí huệ và lòng từ bi, vì trong cái nhìn “tất
cả là chúng sinh”, không một hữu tình hay vô tình nào bị bỏ rơi ngoài vòng
thương yêu và kính trọng.
Rốt ráo lại, thân tặng anh Bill vài câu
thơ theo thể điệu ringa của Nhựt:
“Ta và vạn vật,
Không riêng, chẳng tách rời,
Chúng sinh muôn đời.”
“All
beings and I,
Not
separate, not apart,
Eternal
sentient life.”
***
“Sương mờ buổi sớm,
Giọt long lanh trên lá,
Trời vừa hé môi.”
Morning
mist lingers,
Glittering
drops on the leaves,
The
sky softly wakes.”
***
“Bình nước đặt xuống,
Chim “ruồi” nghiêng đầu uống,
Hạt kê reo vui.”
“Water
bowl set down,
Hummingbird
tilt to sip and drink,
Grains
call out with joy.”
***
"Ta và vạn vật,
Không riêng, chẳng tách rời,
Chúng sinh muôn đời.”
All
beings and I,
Not
separate, not apart,
Life
eternal in all.
Những bài thơ ngắn, hình ảnh giản dị nhưng chứa đựng triết lý sâu sắc.
Giống như hành động của Bill, chúng nhắc nhở rằng sự quan tâm, tôn trọng và
yêu thương có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất. |
Khi tôi đặt bút xuống, tôi thở dài nhẹ nhõm. Thế giới không cần đợi một
biến cố lớn mới thức tỉnh. Mỗi ngày, mỗi hành động, dù nhỏ, đều có thể gieo
mầm yêu thương. |
Và tôi hiểu, sống là trân trọng mọi chúng sinh, từ
con người đến côn trùng, từ chim chóc đến cây cối, để nhịp điệu cuộc sống hòa
quyện cùng hạnh phúc giản dị. |
Mai
Thanh Truyết
Viếng
thăm New Mexico – 8 – 2025
All Beings Are Sentient
Last
week, I flew from Houston to Albuquerque, New Mexico, to visit my friend Bill
and his wife. Bill, once a young sergeant in the U.S. Army, had served two
tours of duty in Vietnam during the mid-1960s.
We
spent six days and five nights together with Bill’s children and
grandchildren—ten of us in all. For two days, we stayed up in Angel Fire, at
over 13,000 feet above sea level. The Airbnb cabin was like a little chalet,
surrounded by tall, slender aspens and dark pine forests. Each morning,
stepping outside with a hot cup of coffee, I could hear the songs of birds near
the feeder where dry seeds and a bowl of fresh water had been set out.
Along
the aspens, a family of deer, father, mother, and six young ones (at least by
my guess) would quietly appear. Bill would hurry back inside, fetch a tub of
corn left by the host, and scatter it generously around the house. Within
minutes, joy filled the air—not just for the deer but for us as well. Such a
simple act, and yet such peace.
One of
the main purposes of this visit was to attend the laying of a memorial brick
for American and Vietnamese soldiers who had given their lives in the war. The
ceremony took place on August 30, 2025, at the Vietnam Veterans Memorial atop a
hill in this small mountain town. More than 500 people came—from motorcycle
groups to caravans of RVs gathering in a town that usually counts only a few
hundred residents.
Through
Bill, I came to see New Mexico in its own light its history, its culture, its
pride. The people here don’t call themselves Mexican. Their food is New
Mexican, not Mexican. Their roots stretch back centuries before Europeans came.
New Mexico was once Spanish, then Mexican, then American. Today it holds the
highest proportion of Hispanos descendants of Spanish colonists who have lived
here for more than four hundred years and also one of the largest Native
communities, with Navajo, Pueblo, and Apache shaping the land’s soul.
The
state flag itself tells the story: Spain’s red and yellow, with the ancient Zia
sun at the center. And in Taos, a town of only 6,453 people, there are 26
galleries and museums. Small in size, but overflowing with art and spirit.
Yet
what lingers in me most is not the memorial, nor the history, but a quiet
morning with Bill.
As I
sipped the coffee he had made, I watched him carefully wash two glass bottles.
Later, I learned they were water feeders for birds in the back garden. His
hands moved slowly, gently, as if honoring the task. When he finished, he
filled the bottles with filtered water from the refrigerator, not from the tap.
Then he placed them back outside, and scattered a few seeds onto the dish.
Moments later, two hummingbirds arrived, dipping and fluttering, as if
rejoicing.
That
was all. Just that.
And
yet, on my return to Houston, the image would not leave me. I realized that
Bill’s simple gesture held something profound. Perhaps he himself did not think
of it, but in his act of giving clean water to the birds, I saw compassion quiet,
natural, and deeply human.
That
morning was when I understood, in a different way, the words of the Buddha:
“All beings are sentient.”
Not
only are we humans, with our endless thoughts and worries. The small birds
singing, the ant crawling by the roots of a tree, the old bamboo grove
whispering in the wind—all breathe the same rhythm of life. All are born, live,
and pass away in impermanence. And all are worthy of love, care, and reverence.
To
prepare a water bowl, to scatter a handful of seeds, such little gestures are
how we learn to open our hearts. One need not wait for great deeds; in the
quiet details of daily life, compassion takes root.
In the
Buddhist vision, “all beings are sentient” means equality and interconnection.
All life, whether joyful or suffering, shares the ability to feel. And no being
exists alone; each life touches another. To harm one is to harm all; to care
for one is to care for the whole.
This
teaching is not only philosophy, it is a way of seeing the world. It tells us
that no one is outside the circle of life, death, and rebirth. It reminds us
that compassion must extend beyond family, nation, or even humankind to every living
creature under the sky.
And
so, even in tending to the little birds of a garden, one is nurturing both
wisdom and love. For in the eyes of compassion, not a single being great or
small is forgotten.
To
Bill, I offer these few verses, in the style of Japanese Renga:
All
beings and I,
Not
separate, never apart,
Life
eternal flows.
Morning
mist lingers,
Glittering
drops on the leaves,
The
sky softly wakes.
Water
bowl set down,
Hummingbird
tilts to sip and drink,
Grains
sing with delight.
All
beings and I,
Not
separate, not apart,
Eternal
sentient life.
These short poems, simple in imagery, contain profound philosophy. Like
Bill’s actions, they remind us that care, respect, and love can begin from
the tiniest gestures. |
As I set down my pen, I sighed in relief. The world does not have to
wait for a grand event to awaken. Each day, each act, however small, can sow
seeds of love. |
And I understood, living is about cherishing all
beings from humans to insects, from birds to trees, so that the rhythm of life
harmonizes with simple happiness. |
Mai
Thanh Truyết
Visiting
New Mexico – August 2025