Here’s
Why You Have Absolutely No Time In Your Life.
trong
cuộc sống của mình.
Jasky
Singh
Chúng
ta không thực sự có nhiều như vậy. Tuy nhiên, chúng ta đối xử với thời gian như
thể chúng ta có nó rất nhiều. Mỗi khoảnh khắc trôi qua là một khoảnh khắc chúng
ta sẽ không gặp lại. Nếu có bất cứ điều gì chúng ta cần ưu tiên, thì đó là thời
gian của chúng ta. phải không bạn?
Điều
gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể sản xuất thêm thời gian?
Đây mới
là vấn đề.
Chúng
ta nghĩ rằng mọi thứ quan trọng hơn thực tế…
…và
chúng tai không có chiến lược để tách biệt điều gì quan trọng với điều gì không!
Do đó,
chúng ta đã quên mất điều quan trọng nhất đối với tất cả chúng ta - THỜI
GIAN CỦA CHÚNG TA.
Bởi vì
đó là cách lựa chọn dễ dàng nhất.
Hy vọng
rằng đến cuối bài viết này, điều đó sẽ không xảy ra.
Trên thực tế, việc tạo thêm thời gian rất là dễ dàng.
Và bằng
cách “tạo ra”, ý tôi (tác giả bài viết Jasky Singh) không phải là bằng cách nào
đó có quyền truy cập một cách kỳ diệu vào 25 giờ trong một ngày trong khi mọi
người phải làm việc với 24 giờ. Điều tôi muốn nói là có quyền truy cập vào thời
gian mà bạn không biết là có tồn tại. Chẳng hạn như thò tay vào túi áo khoác cũ mà bạn đã lâu
không mặc và lôi ra một xấp tiền mặt!
Làm điều này với thời gian. Nó có thể. Và dễ dàng.
Tôi sẽ
kể cho bạn một câu chuyện nhanh, những câu chuyện rất tốt trong việc truyền tải
thông điệp. Tôi đã làm một số công việc tiếp thị với tư cách là một người làm
việc tự do từ nhiều năm trước.
Vui
vui…Dù sao.
… Có một người phụ nữ vốn là một yếu tố lớn đối với tôi. Cô phụ trách một chuỗi công tỵ dược phẩm lớn. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được cách gọi điện cho cô ấy sau hàng tháng trời cố gắng. Tôi cảm thấy nếu tôi có thể giành lầy được một phần tài khoản của cô ấy thì điều đó sẽ tạo ra sự khác biệt LỚN cho cuộc đời tôi. Tài khoản trên sẽ là tất cả những gì tôi cần trong một thời gian khá dài.
Vì vậy, sau khi nói với cô ấy bài thuyết trình lừng lẫy của tôi qua điện thoại, tôi đã nhận được địa chỉ điện thư của cô ấy, yêu cầu tôi gửi cho cô ấy một bản đề nghị.
Một đề
nghị. Thật thú vị.
Đó là suốt
buổi chiều thứ Sáu.
Tôi đã
dành cả ngày thứ bảy,
Cả chủ
nhật,
Cả thứ
Hai,
Gần hết
ngày thứ Ba, và,
Sau đó thực hiện một số lần kiểm soát lại, chỉnh lại ngữ vựng và điều chỉnh lại vào thứ Tư. Cuối cùng trước khi nhấn…>> GỬI << vào Thứ Năm.
Và đề nghị với hình thức đẹp cực kỳ bóng bẩy của tôi đã được thực hiện. Nó chứa đầy nhiều họa đồ tuyệt vời, hình ảnh phù hợp, đầy đủ số liệu thống kê, biểu đồ, cùng các lợi ích liên quan và được nghiên cứu tỉ mỉ, và toàn bộ TẦM NHÌN về cách tôi sẽ thay đổi thế giới quan của cô ấy. Tôi phải nói là khá gây ấn tượng. Nó xứng đáng được giải oscar về viết lách. “Vỗ nhẹ vào lưng”.
Và… Thứ
Sáu đến rồi đi. Cuối tuần đến rồi đi. Thứ hai. Thứ ba. Thậm chí đến Thứ tư.
Không phản hồi. Không có gì đâu.
Vài tuần
sau, sau nhiều cuộc điện thoại bị phớt lờ, tôi đã liên lạc với cô ấy để theo
dõi. Và cô ấy nói hãy gửi cho cô ấy một điện thư về những gì tôi đang đề nghị.
Cô ấy không
có thời gian để đọc bất kỳ tài liệu nào.
Tôi đã không cố gắng thêm nỗ lực gì trong khoảng thời gian này (tôi tức giận vì cô ấy đã không trả lời và có vẻ như cô ấy không quan tâm sau khi tôi đã bỏ nhiều công sức vào đề nghị ban đầu của mình).
Tôi đã gửi cho cô ấy một điện thư dài 4 phần ngắn khô khan. Và nhiều tuần sau, sau một vài cuộc họp và một số dự án thử nghiệm được thực hiện, cuối cùng tôi đã giành được tài khoản của cô ấy.
Nhưng mãi
cho đến hôm nay, cô ấy chưa bao giờ mở xem những đề nghị trên của tôi.
Đó là
cái đã làm tôi sôi máu, mồ hôi và nước mắt để tạo ra (nhìn bề ngoài thì hầu hết
là nước mắt).
99% mọi thứ không thành vấn đề. Đây là ý tưởng điên rồ mà chúng ta thấy khó tiêu hóa.
Khá
nhiều thứ không THỰC SỰ quan trọng. Chính xác là 99%.
Chúng thực sự không quan trọng. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng họ đã làm.
Chúng ta dành quá nhiều thời gian để làm mọi việc, lo lắng
về mọi thứ, tham gia vào mọi thứ và tạo ra những thứ hiện diện trong bức tranh
lớn của cuộc đời -
KHÔNG
QUAN TRỌNG.
Tôi đã
dành gần 50 giờ cho đề nghị mà tôi đã gửi cho người phụ nữ phụ trách tài khoản của
công ty dược phẩm. Nhưng thay vào đó, tất cả những gì tôi có thể gửi là một điện
thư dài 5 phút. Trên thực tế, đó là tất cả những gì cần thiết để đạt được kết
quả mà tôi dự định.
Kết quả là đã tiến thêm một bước. Tôi đồng ý rằng có thể có những yếu tố khác dẫn đến việc cô ấy không phản hồi đề nghị của tôi, chẳng hạn như:
· Gửi điện
thư sai thời điểm,
· Không
phải là chủ đề phù hợp để thu hút sự chú ý của cô ấy,
· Cô ấy
đã đi vắng. Có một số vấn đề cá nhân/chuyên môn vào thời điểm đó của cô ấy, và…
Danh
sách về chữ “nếu” cứ kéo dài…
NHƯNG...
Điểm mấu
chốt là, điện thư đã đến đúng địa chỉ không?
Vì vậy, về căn bản, tôi đã có thể tạo ra thêm 49 giờ 55 phút nữa trong đời mình (để làm và suy đoán tiếp). Và đây không phải là sự tình cờ cá biệt xảy ra một lần. Tôi làm điều này một cách xác tín.
Tôi sẽ xem xét và đọc lại mọi góc cạnh của từng bài viết này để bảo đảm không có bất kỳ lỗi chính tả nào, hoặc trình bày không tệ, hoặc có điều gì đó không đặt đúng chỗ hoặc tôi đang quá thuyết pháp… đau quá. Tôi sẽ dành hàng giờ vì bị ám ảnh về việc liệu phản ứng của tôi với một người nào đó có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi với họ hay không?
Tôi sẽ bỏ mọi thứ và chuẩn bị một cuộc họp với ai đó vì việc giải quyết một số vấn đề bí ẩn trên vừa nảy sinh có vẻ rất quan trọng. Tôi sẽ làm rất nhiều thứ không quan trọng. Nhưng tại thời điểm nầy, dường như cần phải làm như vậy.
Và hầu hết ý nghĩ trên đã được điều khiển bởi một nỗi SỢ HÃI
không xác định thuộc một loại nào đó.
Và đây là điểm bí mật: 99% - không thành vấn đề.
Vì vậy, khi “sự hỗn loạn” xảy ra, rất có thể đó không phải là sự
hỗn loạn.
· Vì vậy, khi bạn phải trả lời một cuộc
điện thoại “quan trọng”, rất có thể cuộc gọi đó không quan trọng.
· Vì vậy, khi bạn tức giận vì những gì ai
đó nói, có lẽ họ thậm chí không nói những gì bạn nghĩ rằng họ đã nói ngay từ đầu.
· Và ngay cả khi họ đã làm vậy, một vài giờ sau đó có lẽ cũng không thành vấn đề phải không bạn?
Thành
thật mà nói, ngay cả khi ngay bây giờ bạn phát lại các hoạt động gần đây nhất của
mình, những hoạt động đã chiếm một phần lớn thời gian trong cuộc sống của bạn.
Và nhìn lại những hoạt động ấy bây giờ, bạn sẽ nghiệm ra rằng hầu hết trong số hoạt động ấy, ừm…ừm…ừm… KHÔNG THỰC SỰ QUAN TRỌNG.
Và nếu
bất chấp tất cả những lời rao giảng trên, nếu bạn vẫn nghĩ đến điều gì đó…
Thật sự. Thật sự. THẬT SỰ…Có quan trọng.
Hãy thử hình dung một cách tiêu cực. Đây có lẽ là một trong những lời khuyên bất thường nhất. Khuyên rằng bạn có thể dạy học sinh, và cả thế hệ trẻ. Điều gì đó nếu chúng đã “nhập” vào hệ thống và đường lối thực hành những điều đã học, chúng sẽ mang theo suốt cuộc đời đứng về mặt cảm xúc và thực tế.
Hãy
suy nghĩ tiêu cực thay vì tích cực.
“Xác định nỗi sợ thay vì xác định mục tiêu là chìa khóa để làm bất
cứ điều gì phi thường và lớn lao”.
Thực hiện hình thức tiêu cực, hoặc thực hành chiến lược bi quan có thể giúp bạn đặt mọi thứ theo quan điểm mà không một chiến lược nào dựa trên logic, suy nghĩ tích cực nào có thể làm được. Trên thực tế, nó có thể giúp bạn thực hiện hành động đúng đắn giúp bạn xử dụng thời gian một cách khôn ngoan.
Đây là cách hành xử:
Lấy một tờ giấy và vẽ ba cột,
Viết ra nỗi sợ hãi của bạn, hoặc điều
mà bạn cảm thấy thực sự quan trọng đối với bạn
xem xét cách dành thời gian của bạn để:
• Trong cột đầu tiên, hãy viết ra những
kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra đối với nỗi sợ hãi này nếu bạn phải hành động,
điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì, hãy liệt kê tất cả.
• Trong cột tiếp theo, hãy viết ra tất
cả các hành động bạn có thể thực hiện để ngăn chặn những hậu quả xấu nhất này xảy
ra hoặc giảm thiểu khả năng xảy ra, và,
• Ở cột cuối cùng, hãy viết ra mọi thứ
bạn có thể làm để giúp bạn trở lại đúng hướng nếu điều tồi tệ nhất xảy ra.
Như vậy đó!
Khi kết
thúc bài tập trên, bạn sẽ tự động nhận ra tầm quan trọng của điều đặc biệt này
(đối với bạn) và nó có thể gây ra đau đớn như thế nào nếu bạn không bỏ thời
gian vào nó. Tự hỏi
· Nó có
xứng đáng với thời gian của bạn bỏ ra hay không?
·
Đó có phải là một trong những điều thực sự
quan trọng bạn nên làm không?
Bạn
nên có câu trả lời riêng cho bạn.
Và, như một tác dụng phụ tích cực.
Bạn có thể tự mình điều chỉnh những quyết định khó khăn đó dễ dàng hơn rất nhiều và hiểu rõ ràng về việc liệu bạn có nên bỏ nhiều năng lực quý giá nhất của mình hay không?
Thời
gian của bạn.
Thay
vì một số nỗi sợ hãi không được tiết lộ thúc đẩy bạn hướng về phía trước.
Công cụ
mạnh mẽ.
Và tôi
(tác giả) xin kết thúc bài viết này tại đây.
Mặc dù
tôi đã không kiểm tra chính tả và đọc lại nó thêm vài lần như bình thường.
Nó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Và đó mới là vấn đề.
Bởi vì làm những điều trên có thực sự quan trọng không?
Because will doing the above really matter?
Chà… 99% khả năng là không.
***
Time is our most precious and rare commodity.
We
don’t really have that much of it. Yet we treat it like we have it in
abundance.
Each
moment that goes by is a moment we won’t see again. If there is anything we
should prioritise, it makes sense for that to be our time. Do we?
What
if we could manufacture more time?
Here’s
the problem.
We
think everything matters more than it actually does…
…and we don’t have a strategy to separate what does matter, with what doesn’t.
Hence
we forgot what is most important to all of us — OUR TIME. Because that is the
easiest option.
Hopefully
by the end of this post, that won’t be the case.
It is
in fact extremely easy to create more time.
And by
“create” I don’t mean somehow magically having access to 25 hours in a day
while everyone has to work with 24.
What I
do mean is having access to time that you didn’t know existed.
Like
reaching into an old jacket pocket, which you haven’t worn for a while, and
pulling out a whole wad of cash!
Doing
this with time. It’s possible. And easy.
I’ll
tell you a quick story, stories are good at getting the message across.
I was
doing some marketing work as a freelancer many years ago.
Fun
fun…
Anyway.
There
was this lady who was kind of a big deal (well to me). She was in-charge of a
massive pharmaceutical chain.
I had
finally squeezed my way to getting her on the phone after months and months of
trying.
I felt
if I could win her account it would make a MASSIVE difference to my life. This
one account would be all I need for quite some time.
So
after giving her my illustrious pitch over the phone, I got her email address,
and she requested I send her a proposal.
A
proposal. How exciting.
This
was a Friday afternoon.
I
spent all Saturday,
all
Sunday,
all
Monday,
most
of Tuesday, and,
then
did several re-checks, re-wording, and re-designs on Wednesday.
Before finally pressing…
>> SEND << on Thursday.
And
out went my ultra-polished sleek proposal. It was full of awesome graphics, relevant
images, a whole bunch of relevant and meticulously researched stats, graphs, benefits,
and, the entire VISION of how I would change her world. It was pretty darn
impressive I must say. It deserved some kind of writing oscar. *Pat on the
back.
And… Friday
came and went. Weekend came and went. Monday,
Tuesday,
Wednesday
even.
No
response.
Nothing at all.
A few
weeks later after many ignored few phone calls, I got in touch with her to
follow up. And she said to send her a bullet-point email of what I was
proposing.
She
didn’t have time to read any documents.
I put
in no effort at all this time around (because I was angry she hadn’t responded,
and didn’t seem like she cared after I invested all those resources into my
initial proposal).
I sent
her a dry 4-bullet email. And weeks later, a few meetings and some trial
projects done, I ended up winning her account.
But to
this day, she hasn’t ever opened that proposal.
The
one I spent blood, sweat, and tears creating (mostly tears by the looks of it).
99% of Things Don’t Matter. This is the crazy idea that we find hard to digest.
Pretty
much all things don’t REALLY matter.99% to be precise.
They
just don’t matter. We just think they do.
We spend an inordinate amount of time doing things, worrying about things, being involved with things, and creating things that in the big picture of life -
DON’T
MATTER.
I
spent close to 50 hours on that proposal I sent to the lady in-charge of the
pharmaceutical account. But instead all I could have sent was a 5 minute email.
Which in fact was all that was required to achieve the outcome I intended.
· Bad
timing of my email,
· Not
the right subject line to capture her attention,
She
was away. There was some personal/professional problems at the time, and,
The
list goes on…
BUT.
The
bottom line is, the email did the job right?
So, I
could have essentially manufactured 49 hours and 55 minutes of more time in my
life.
And this isn’t a one-off isolated incident. I do this consistently.
I’ll go through and re-read every aspect of each of these posts to make sure there aren’t any spelling errors, or the flow isn’t poor, or something is in the wrong place, or I am being too preachy…yada yada. I’ll spend hours obsessing over whether my response to a certain person could affect my relationship with them. I’ll drop everything and book in a meeting with someone because it seems critical to resolve some esoteric problem that just popped up. I’ll do a whole lot of stuff that just doesn’t matter. But at the time it seems to do so. And most of it is driven by an unidentified FEAR of some kind.And here is the secret (repetition does wonders).
99% =
doesn’t matter. So when “chaos” strikes, it most likely isn’t chaos.
So
when you must answer a “critical” phone-call, it most likely isn’t critical. So
when you snap because of what someone said, they probably didn’t even say what
you think they said in the first place. And even if they did, a few hours later
it probably doesn’t even matter right? Honestly even if right now you replay
your most recent activities, the ones which took a big chunk of time away from
your life.
And look at them now, you’ll realize that most of them, well…
…DON’T REALLY MATTER.
And if
despite all of this preaching, if you still think that something.
Really.
Really.
REALLY.
Does matter.
Try
Negative Visualization. Here is probably one of the most unusual
bits of advice.
Advise that you can teach students, and the younger generation. Something that if they embed into their system and practice, they will carry it through their life to give them an edge emotionally, and practically. (borrowed from Stoic philosophy, credit to Tim Ferriss)
Here
it is: Think negative instead of positive.
“Defining your fears instead of your goals is the key to doing
anything uncommon and big”.
Doing negative visualisation, or practising strategic pessimism, can help you put things in perspective that no positive thinking, logic-based strategy can. In fact, it can help you take the right action that allows you to spend your time wisely.
Here is how it works:
Take a
sheet of paper, and draw three columns,
Write
down your fear, or the thing that you feel is really important which you are
considering
devoting your time to.
· In the
first column, write down the worst possible outcomes for this fear if you were
to take action - what is the absolute worst that can happen, list it all.
· In the
next column, write down all the actions you can take to prevent these worst
outcomes from occurring or mitigate the likelihood, and,
· In the
final column, write down everything you can do to help you get back on track if
the worst things happen.
That’s it.
At the
end of this exercise you will automatically realise how important this
particular thing is (to you), and what pain it could cause if you don’t invest
your time into it.
Is it
worth your time?
Is it
one of those really really important things you should do?
You
should have your answer.
And, as a positive side effect.
You may be able to make those tough decisions a lot easier on yourself and have immense clarity behind whether you should invest your most precious resource.
Your
Time.
Instead
of some undisclosed fear driving you forward.
Powerful
stuff.
And I’m
going to end this post here.
Even
though I haven’t spell checked and re-read it that extra few times I normally
would.
It
makes me feel uncomfortable. And that is the point. Because will doing the
above really matter?
Well,…99%
likely it won’t.
No comments:
Post a Comment