Xin trích
một đoạn trong bài viết của ký giả Từ Thức, Paris:
TẠI
SAO, 47 NĂM SAU, VẪN CHƯA CÓ THAY ĐỔI TẠI VIỆT NAM?
GRAMSCI
VÀ THUYẾT “THỐNG TRỊ VĂN HOÁ”
Để giải thích hiện tượng CS
chưa có gì thay đổi ở VN, dân chủ tự do vẫn là chuyện xa vời, có lẽ phải mượn
lý thuyết Gramsci
Theo Gramsci,
văn hoá giải thích tất cả.
Muốn có cải cách chính trị, phải
có nền móng văn hoá, những yếu tố khác, thí dụ kinh tế, chỉ là thứ yếu. Muốn
thay đổi xã hội, không thể hà tiện một cuộc cách mạng văn hoá, thay đổi tư duy.
Nếu không, nếu có biến chuyển, chỉ là những cuộc đảo chánh, những thay đổi nhất
thời, những cuộc nổi loạn, sau đó sẽ đâu trở lại đó.
Theo Gramsci, có 2 điều kiện để
người dân tích cực tham gia nỗ lực thay đổi:
1.Cùng
chung một ý thức hệ, một hoài bão chung.
2.Tin
rằng thay đổi sẽ có hậu quả tốt cho chính mình
Cả hai điều đó chưa có ở VN
Antonio Gramsci
(1891-1937), một lý thuyết gia thiên tả người Ý, ít được nói tới ở VN, trước
đây là cẩm nang tranh đấu cho các phong trào cách mạng trên thế giới, ngày nay
là sách gối đầu giường cho các chính trị gia thuộc mọi khuynh hướng, từ tả sang
hữu, kể cả cực tả, cực hữu, nhất là ở Âu Châu.
Tại Pháp chẳng hạn, phe cực hữu,
đã mở một trường học ở Lyon để đào tạo cán bộ, vì đồng ý với Gramsci là nếu
không tạo một nền móng văn hoá vững chắc, nếu tư tưởng quốc gia cực đoan của họ
không ăn rễ trong dân chúng, dù họ có thắng cử cũng chỉ là những thắng lợi bề mặt,
nhất thời. Trong các tài liệu học tập của các đảng khác, Gramsci cũng được coi
như kim chỉ nam
Tạm tóm tắt lý thuyết Gramsci
qua 2 chữ «hégémonie culturelle» - thống trị văn hoá
Muốn tiến tới chính quyền và đứng
vững lâu dài, phải đi tới thống trị văn hoá.
‘’Gramsci phân biệt xã hội ra
2 thành tố mà ông gọi là
·
1.Société politique, hay Pouvoir politique - Xã
hội chính trị, Quyền lực chính trị;
·
2. Société civile - Xã hội dân sự.
Quyền lực
chính trị, bao gồm các cơ chế nhà nước, bộ máy chính quyền:
chính phủ, quân đội, công an, cảnh sát.
Xã hội
dân sự, là
tất cả những gì thuộc địa hạt tư nhân, lãnh vực tinh thần, sở hữu của mỗi cá
nhân, địa hạt của văn hoá, tôn giáo, tri thức, đạo đức, nhân sinh quan, triết
lý sống tiềm tàng trong một xã hội. Tóm lại : tư duy của một dân tộc.
Lật đổ một chính phủ, một tập
đoàn cầm quyền, chiếm pouvoir politique, chỉ là một cuộc đảo chánh.
Muốn bền vững, muốn thay đổi
xã hội, phải đấu tranh và chiến thắng trên địa hạt văn hóa, phải nắm société
civile, phải thay đổi tư duy. Phải đặt một nền tảng văn hóa mới
Chính quyền phải được một sự hậu
thuẫn ngầm, đương nhiên, của một xã hội cùng chia sẻ những giá trị tinh thần tiềm
tàng, sâu kín trong tiềm thức của một dân tộc.
Gramsci giải thích tại sao
cách mạng vô sản chỉ thành công ở Nga nhưng thất bại ở Âu Châu. Bởi vì trong xã
hội Nga, và nói chung, xã hội Đông Phương, nhà nước là tất cả, xã hội dân sự
còn sơ khai , chỉ cần nổ vài tiếng súng, chiếm vài cơ sở huyết mạch là chiếm được
quyền lực.
Trái lại, các nước Tây phương, xã hội dân sự, nói khác
đi, quyền lực văn hoá, rất phức tạp, sâu xa (với văn chương, nghệ thuật, triết
học..), xã hội dân sự phong phú (với các hội đoàn, các nghiệp đoàn, báo chí, đảng
phái…), nắm được chính quyền không dễ, áp đặt một chế độ mới là chuyện không thể
xẩy ra.
Chính vì vậy, Cộng Sản chỉ cần
chiếm vài cơ sở chính yếu ở Nga đã thành công trong cách mạng 1917, người dân hầu
như không hay biết gì. Nhưng sau đó, vì không có cỗi rễ văn hóa, không có sự đồng
thuận tư duy, Staline không có cách gì khác hơn để duy trì quyền lực là sự khủng
bố ( terreur ).
Không có đồng thuận, nhà nước
phải dùng terreur. Nhưng người ta không xây dựng gì trên sự khủng bố . Tất cả
tài nguyên, nhân lực quốc gia chỉ dành cho ưu tiên hàng đầu : củng cố guồng máy
đàn áp. Guồng máy quốc gia tê liệt, kinh tế khủng hoảng, luân lý suy đồi, xã hội
băng hoại. (Từ Thức. Gramsci: tất cả là một vấn đề văn hoá. Tuthuc-paris-blog.com)
No comments:
Post a Comment