Saturday, September 30, 2017

Hoa sen

Hoa sen


Tiếp tục Câu chuyện Hoa Sen
       Hai đứa trẻ trong hình là hai đóa hoa sen "đời", lớn lên trong bùn XHCN...
  Chúng có thể khuyết tật ở trí tuệ và tâm linh?

Sau khi gửi bài viết "Sen Người-Sen Ta" cho một người bạn vong niên đọc, anh gửi lại cho người viết một bài viết khác có tựa đề "Bạch Mã Phi Mã" với lời mào đầu như sau:
"Ở tuổi tam thập, tôi tiếp cận với câu 'Con ngựa trắng không phải là con ngựa.' Hán Việt nói gọn hơn: 'Bạch mã phi mã.'  Đó là câu nói của Công Tôn Long, khi ông qua một cửa ải, bị quân lính chận bảo ông phải xuống ngựa. Ông bảo: 'Bạch mã phi mã.' Con ngựa của Ông là con ngựa trắng. Vì ngựa trắng thì không là ngựa, nên ông không xuống ngựa".
Thế nhưng gần đây, nhớ lại thời trung niên, gần hai thập niên sống với những người quân tử thời hiện đại. 'ăn chỉ gần no, mặc chỉ gần đủ ấm', tôi mới  ngộ ra cái nghĩa của 'con ngựa trắng không phải là ngựa".
Thì ra cái thời trung niên ấy của anh là thời xã hội chủ nghĩa –xã-nghĩa— sau 30 tháng tư, 1975, ở Sàigỏn. Anh xem xã-nghĩa là một tổ chức tôn giáo, như Thiên Chúa Giáo thời Torquémada, thế kỷ thứ 15, ở Tây Ban Nha. Anh gọi đó là Hội-Thánh-Đỏ, và các tông đồ là thánh. Anh bảo: Họ "là thánh vì họ luôn nói đúng, cái gì của họ cũng đúng. Những gì khác lời phán của họ là sai; ai nói khác là lạc đạo".  Người lạc đạo, tuy không bị thiêu sống, nhưng tù mọt gong, có thể chết trong tù, và con cháu tam đại bị đài ải, tận cùng kham khổ.
Anh bảo: 'Sống với họ, phải bán linh hồn cho họ'. Cho nên, người trong xã hội các thánh chỉ có xác người mà hồn thì đã dâng cho các thánh.  Vậy người-thánh không là người: chỉ có xác mà không hồn, hoặc là xác người mà hồn thánh vì nghĩ theo thánh, hành sự theo thánh. Thánh không là người, vì chỉ biết có Hội Thánh.  Con người thì có đúng có sai.  Thánh chỉ biết đúng. Cho nên, thánh không hiểu tình người, không có tình người. Người-thánh cũng vì vậy mà không là người. Tương tự như vậy, anh suy ra 'ngựa-trắng không là ngựa.'
Thì ra, những cái phi-lý vô cùng--như 'bạch mã phi mã', người-thánh không là người-thế mà thật có trong đời. Có những cái vô đạo vô cùng mà là đạo: Hội Thánh Đỏ, Đức Quốc Xã, Phát Xít Mussoloni và Franco, các Vương Triều Con Trời Toàn Trị (hôn quân hay minh quân), các vị giáo chủ, tiên tri, thế thiên hành đạo, mà lịch sử nhân loại ghi là: nạn nhân thây chất thành núi, nước mắt chảy thành sông. Gút lại, hình như anh chỉ muốn nói có điều nầy: Độc tài toàn trị--vương triều, độc-đảng-độc-quyền—tai hại hơn bất cứ một bệnh dịch nào trong lịch sử loài người.
Chuyện của anh không liên quan gì đến câu chuyện hoa sen của tôi.
Thế nhưng bổng nhiên tôi nhớ lại một lời của Hòa thượng Thupten Ngodrup:
"Hoa sen là đóa hoa đẹp nhứt, các cánh hoa mở ra từng cánh. Tuy nhiên, hoa chỉ lớn lên trong bùn. Để được tăng trưởng và thành tựu trí huệ, trước hết bạn phải có bùn - những chướng ngại của đời sống và hệ lụy thương đau... Bùn nói lên nền tảng chung trong đó mọi người cùng san sẻ, cho dù dưới bất cứ hoàn cảnh nào trong đời sống ... Cho dù chúng ta có tất cả hay không có gì hết, tất cả chúng ta cùng đối mặt với cùng những cản ngại như: sự buồn tẽ, sự mất mát, bịnh tật, sự chết dần và sau cùng sự chết. Nếu chúng ta phấn đấu để có thêm được trí huệ, thêm được lòng nhân, thêm lòng từ bi, chúng ta phải có chủ tâm lớn lên như hoa sen và phải mở từng cánh hoa một."
Thêm một bài hát về Sen và Bùn mà tôi có ý muốn để nguyênbản, không phỏng dịch:
"I am a lotus, you are a lotus, Jesus a lotus, the Guru a lotus, the dearest golden poodle a lotus, all floating on one still pond ofsolitude, equally radiant, inseparable, entangled, with pale green stems undulating from the same luscious mud.
I never hear the breeze whisper, "This one is the Master, that one is the Savior." I just hear a breath rippling over the waters, singing over the pond, "How beautiful you are! And you! This one has blossomed, that one is next! How beautiful!"

"Tôi mở tâm để nhận tất cả những gì đến với tôi hôm nay".Đây có phải là một trong những triết lý của Phật giáo? Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận như vậy. Trong Phật giáo, hoa sen nở ra tượng trưng cho một trái tim rộng mở. Hoa sen nở trên mặt nước, nối dài bằng cuống sen dài và r sen chìm trong lòng bùn dưới đáy sâu tượng trưng cho "cái đẹp" và "ánh sáng" chìm trong tăm tối. Những ngón tay mở rộng cho ta hình dung được hoa sen với từng cánh sen mở lớn ra, cho ta hình dung một sự nối tiếp về nguồn cội, và cũng cho ta nhớ lại suối nguồn tươi mát của sự sẵn sàng chào đón cuộc sống bằng một trái tim rộng mở.

Sen 'chỉ lớn lên trong bùn'.
'Bùn-những chướng ngại của đời sống và hệ lụy thương đau' là cần thiết cho 'sự tăng trưởng và thành tựu trí tuệ'.
Cần thiềt nhưng không hẳn đã đủ.  Đủ hay không là tùy mỗi cá thể, có hiểu được hay không rằng 'chướng ngại và đau thương - buồn tẻ, mất mát, bệnh tật, lão hóa và sự chết' là đương nhiên, trong cuộc sống. Chạy trời không khỏi nắng, muốn trốn cũng không được.  

Sanh, lão, bệnh, tử, ái, biệt ly...ai ai rồi cũng phải đối mặt.
Luật vô thường không bỏ quên ai.
Vậy, sống là ý thức vô thường, chấp nhận thách đố, giáp mặt với chướng ngại và thương đau. Nói chướng ngại và thương đau là chỉ thấy mặt trái của chiếc huy chương.
Chướng ngại và thuận cảnh, thương đau và hạnh phúc, nghĩ cho cùng là hai mặt của một đồng xu.  Nhất thiết không trốn chạy, nếu là vấn đề của mình, liên quan mật thiết với trách nhiệm bản thân, với cuộc sống của tự thân.  Có trốn chạy thì vấn đề vẫn nguyên vẹn hoặc trở nên phức tạp hơn, khó khăn hơn, bi đát hơn mà thôi.

Nói cách khác là: trọn vẹn với cuộc sống. ..
Nhờ vậy mà hiểu được sự đời, 'có thêm được trí huệ, thêm được lòng nhân, thêm lòng từ bi'. Thế nên, 'phải có chủ tâmlớn lên như hoa sen và phải mở từng cánh hoa một.'
Nói thì dễ.  Nhưng nghĩ lại:
Có những chướng ngại khách quan, nhưng khắc nghiệt, đẩy con người vào ngõ cụt. buộc con người cùng đường, tuyệt vọng.
Đó là phải sống dưới một chế độ độc tài toàn trị trong thời đại của sự bùng nổ thông tin, của giao lưu văn hóa, của sự giải phóng con người , của sự thèm  khát và ý thức tự do. Những giá trị như: -vật chất, -trí tuệ,và -cả tâm linh không ngừng giao lưu và theo đó sự đổi thay này càng nhanh. 
Hiểu như vậy, ý thức rõ như vậy, nhưng lại bi chế độ làm mọi cách để nhốt con người vào một xã hội kín.  Kiểm sóat 'báo đài' …, kiểm tra 'đăng ký internet với tên thật '…
Tôi đã sống những năm tháng dài…thiên thu, với các thánh xã-nghĩa.  Và thuở ấy, lời của Hòa thượng Thupten Ngodrupchưa đến với tôi, có thể vì chiếc lồng sắt ma quái của Hội Thánh Đỏ Việt Nam, cũng có thể vì chưa đủ duyên lành.
Nghĩ lại, thuở ấy, nếu đọc lời của Hòa Thượng, có lẻ tôi cũng xem như pha, như không có, vô duyên, lạt như nước trà thiu. Hoặc giả như tôi có được bài thơ sau đây mà một người bạn vừa email cho tôi:
Không có th ta muốn,
Không mun th ta có,
Không có th ta thích,
Cũng không thích th ta có.
Thế nhưng ta vn sng và yêu.
Đó là cuộc sống...
Thì tôi nghĩ đó là một lời châm chọc, làm cho rối thêm, đau thêm, đẩy con người tôi thêm vào tuyệt địa:
Đông đảo bạn bè tôi, hầu hết những người lo cho sự an sinh của gia đình tôi đều đi cải tạo, nói rằng mười ngày, nói rằng một tháng nhưng thật sự là tù không bản án, không qui định ngày về.  Đa số họ là những thanh niên, trẻ, trẻ lắm.  Phải trẻ mới chịu nổi phong sương, những thử thách của chiến trường. Tôi nghĩ đến những cặp vợ chồng trẻ, vì xa nhau, không biết ngày về, mà gẩy gánh. Tôi nghĩ đến những bà vợ, hai ba con, buôn dọc theo đường từ Hậu Giang đến tận miền núi Bắc Việt để thăm nuôi chồng. Rồi đến 1978 Nhà Nước bắt đầu tổ chức cho vượt biên. Trong bạn bè tôi, 10 người đi, chết hay mất tích ở biển 5 người.
Chưa hết, ỏ miền Bắc, nhà nhà là gia đình tử sĩ. Lần đầu tiên sau 1975, sau trận bảo đầu tiên ở miền Bắc, miền Nam tổ chức cứu trợ, các chức sắc miền Nam, ngở rằng có trợ cấp cho mọi nạn nhân; nhưng rồi, nghe đâu chỉ giới hạn cứu trợ gia đình tử sĩ.
Ở miền Nam, thì cái tuổi 18-45, hầu hết, đều vào trại cải tạo, vì đó là cái tuổi nhập ngũ, hoặc là biệt phái về làm công chức hành chánh các cấp, vì nhu cầu công vụ, thì dụ các giáo sư trung học.
Cái sinh lực dồi dào nhất, trong tuổi năng động nhất của hai miền nẳm tê liệt trong trại cải tạo.
Thêm đó là chế độ bao cấp: người dân làm, tạo lúa gạo của cải, rồi nạp cho cán bộ--'ngồi mát, ăn bát vàng'; rồi nhà nước ban phát lại cho mọi người. Ở Sàigòn, 13.5 kg gạo pha sạn, thóc, tấm, cho mỗi người,… Hậu quả, 1979 bắt đấu ăn độn: bo-bo, khoai lan, khoai mì.
Chỉ sáu tháng sau khi được 'giải phóng', ở chợ Phú Nhuận, một anh chạy xích lô oan oan chỉ cái cột đèn điện và nói: 'cái cột đèn nầy, nếu nó có cằng có chân nó cũng đi từ lâu.'  Tôi thầm lo ngại cho anh xích lô của tôi.
Lúc bấy giờ, tôi chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi gong cùm đỏ, không phải trở thành 'người-thánh'.
Hôm nay, trên đất Mỹ, tôi mừng được đọc lời của Hòa Thượng và bài thơ bạn tôi gỏi qua email.  Tôi mừng Hòa Thượng đã thấy hiểu rằng chướng ngại là cơ duyên cho sự tôi luyện tâm và tánh, cho sự tiến bộ bản thân, và theo đó là sự tiến bộ của loài người.  Mừng rằng lời của Hòa Thượng được phổ biến rộng rải, nhờ đó mà tôi được thọ lãnh.  Tôi cũng mừng bạn tôi bắt gặp một cái nhìn tích cục về cuộc sống, và đã chia sớt với tôi. Có lắm cái mà ta không bằng lòng, thế nhưng 'vẫn sống và yêu đời'
Sen phát triển từ bùn, bùn của môi trường tự nhiên, đủ sinh khí cho sen, cho triệu triệu hoa đua nở, muôn màu muôn vẻ, chứ không phải là bùn-xã-nghĩa mà buộc hoa chỉ có thể nở một màu mà thôi : màu máu.
Ở xứ tôi, máu và nước mắt dân lành vô tội đã đổ suốt ba thập niên cho chủ nghĩa 'anh hùng cách mạng'?
Chưa đủ.
Phải tiếp tục đổ để nhắc nhở-- cho dân lành, cho cán bộ, đảng viên các cấp, cho những ai nghĩ khác, làm khác đường lối xã-nghĩa (dù là xã nghĩa lai căn) cho dân lành-rằng lạc đạo có thể là tử hình hoặc với lòng 'khoan dung xã-nghĩa' thì cũng tù mọt gông và tam đại, ba đời, cùng khổ. 


Sen mà sống trong bùn-xã-nghĩa, sen chết non.
Con người mà được dưỡng nuôi bằng môi-trường-máu, môi trường văn-hóa-đỏ,   con người có thể không chết, nhưng thực sự 'đói cho đến chết'. Không chỉ thiếu cái ăn cái mặc, mà còn đói thông tin, nghèo trí tuệ, tinh thần lụn bại.  Nếu may mắn không thiếu thốn vật chất, thì gầy mòn còi cọc ở tình người, kiệt quệ ở trí tuệ. (vì được dạy chỉ có vật chất, phấn đấu cho danh và lợi, phấn đấu để trở thành 'đại gia', vì trí óc phải nhai đi nhai lại những chân lý mà lãnh đạo nhổ ra cho và bị buộc phải nhai lại)
Môi trường văn-hóa-đỏ, nói theo thời, là văn-hóa-thánh, thánh trong cái nghĩa là giam hảm con người trong một lồng kín, cho ăn bằng bùn-xã-nghĩa, chì có thể làm nghèo trí tuệ và tâm linh.
Thế nên mới sinh ra những luật lệ quái đảng như sau:
1-    Đóng thuế đẻ (tức là ai vào "xưởng đẻ" phải đóng thuế, một sắc thuế chưa có nước nào thực hiện, chỉ có ở Việt Nam xã-nghĩa là có sắc thuế đẻ);
2-    Dạy tiếng Tàu tại trường tiểu học. Đây là cách "mười năm trồng cây, trăm năm trồng người" được đảng cộng sản thi hành, dạy tiếng Tàu từ bậc tiểu học để sau nầy lớn lên gắn bó với Trung Cộng, chuẩn bị đưa cả nước sát nhập vào đất Tàu;
3-    Người chết phải chôn sau 48 tiếngChết là phải chôn trong vòng 48 giờ. Thế nhưng, hồ chí minh chết từ ngày 2-9-1969, xác vẫn còn nằm trong lăng ở Hà Nội, cán bộ lãnh đạo phải làm gương, nhưng đảng chỉ bắt dân làm, nhưng họ thì không bao giờ làm theo những gì mà họ qui định; 'đừng tin những gì cộng sản nói, hãy nhìn kỷ những gì cộng sản làm'.
4-    Xe phải do chính chủ nhân lái, người khác như con cái, gia đình, bạn bè có bằng lái hợp pháp cũng bị phạt. Đây là thứ luật giao thông rừng, chưa thấy ở các nước khác như Hoa Kỳ, Âu Châu…ai có bằng lái là có quyền lái bất cứ xe nào do ai làm chủ, không thành vấn đề;
5-    Phải đăng ký tên thật khi lên internet. Để hù dọa những người may mắn có internet, nhắc nhở rằng đảng luôn theo dỏi, theo sát các emails qua lại ?
6-    Đám ma không quá 7 vòng hoa. Nhưng đám của 'đại gia' hay của các 'thượng thủ', đại lão' đỏ thì bao nhiêu cũng được.
7-    Con bất hiếu cha mẹ bị phạt 20 triệu đồng Việt Nam. Tội bất hiếu bị phạt 20 triệu, nhưng không ghi rõ thế nào là bất hiếu?
8-    Cấm mua bán nhà đất, ô tô bằng tiền mặt. Mua bán nhà, xe là quyền tự do, ai có tiền thì mua, nhưng giới có tiền và vàng thì mua dể dàng, trả ngay…biện pháp nầy nói là nhằm ngăn ngừa tham nhũng, nhưng càng nhiều biện pháp, càng thêm tham nhũng. Thế nên luật nầy chỉ dành cho người dân ngây thơ, còn cán bộ có trả tiền mặt, xài tiền giả cũng không ai dám đụng đến;
9-    Phạt tới 20 triệu nếu tiết lộ giới tính thai nhi. Điệu nầy các bác sĩ, phòng thí nghiệm bị mất mất hết khách hàng, luật nầy quá kỳ cục, chả lẽ phụ nữ mang thai, chồng, thân nhân không có quyền biết giới tính bào thai?
10- Đề nghị "còn trinh tiết mới được thi hoa hậu". Ở Việt Nam, chỉ cấn tốn 10 đô la, là gái chơi bời được bác sĩ vá màng trinh, các hoa hậu đừng lo, khoa học tiên tiến giúp cho. Nhưng ban giám khảo có biết ai mất trinh, ai còn trinh mà cấm?
11- Công an được phép bắn người cản trờ thi hành công vụLuật nầy dành cho công an 'môn bài' bắn người, tức là có license to kill;
12- Phụ nữ 33 tuổi trở lên không được phép mang thai. Điều nầy gái phải có chồng sớm để đẻ sớm, đẻ trước năm 33 tuổi.
13- Có con ngoài giá thú phải xin phép lãnh đạo. Chắc chắn là Lê Khả Phiêu, Trương Tấn Sang và nhiều cán bộ khác…phải xin phép lãnh đạo để nhìn nhận con rơi, luật mới nầy nếu hồi tố, thì hồ chí minh phải công bố bao nhiêu con rơi, nhưng tiếc là hắn chỉ còn là xác ướp. (trích một số "kiểu" văn hóa Việt Nam của Bùi Lý Hồng trên internet).
14- Còn nhớ, ngay sau khi chiếm miền Bắc xong, các hợp tác xã được dựng ra và được "lệnh trên" bắt phải xúc tiến chiến dịch thu gom Phân Bắc (cứt người) được bà con thời đó gọi là "nợ cứt" (Owing human waste), mỗi gia đình một tháng phải đóng đủ mười cân, nếu không đóng đủ thì bị cắt gạo. Thật là một chiến dịch có một không hai trong xã hội loài người.
Kết luận:
Sen trong bùn-xã-nghĩa, sen chết. 
Người trong văn-hóa-xã-nghĩa mà không chết thì còi.

Như vậy thì…chin mươi mấy triệu người con Việt đều…CÒI!

Và, các Thánh đỏ, cho dù đã có "khi mê bùn vẫn là bùn, ngộ ra mới biết trong bùn có sen", nhưng một khi đã có văn hóa thánh đỏ sẽ ngàn đời không bao giờ ngộ được, vì làm sao thấy sen trong bùn được trong khi Tâm, Khẩu, Ý chỉ mơ thấy, nói đến, và nghĩ đến quyền lực, tài sản, gái đẹp v.v…

Họ chỉ thấy "khi mê sen vẫn là sen, ngộ ra chỉ thấy sen là con sen".

Xin mượn bốn câu thơ kết thúc cho bài Bình về quyển Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh để làm kết luận cho bài viết "Tiếp tục câu chuyện hoa sen":
Cô vọng ngôn chi cô thính chi.
Đậu bằng qua giá vũ như ti.
Liệu ưng yếm tác nhân gian ngữ,
Ái thính thu phần quỷ xướng thi!

Bản Diễn Nôm của Cụ Đào Trinh Nhất:
"Nói láo" mà chơi, nghe láo chơi
Dàn dưa lún phún hạt mưa rơi
Chuyện đời đã chán không buồn nhắc
Thơ thẩn nghe ma kể mấy lời.'

Mai Thanh Truyết
Viết trong Vô Thường 2017

Photos of Lotus by: Nguyên Thủy

Lửa

L ử a

Hình trên đây là buổi tối đốt lò sưởi đầu tiên ngày 19/12/2013. Xin nói ngay là kể từ ngày đặt chân trên đất tạm dung Hoa Kỳ, tôi không có thói quen đốt lò sưởi. Những năm đầu tị nạn, thuê mướn appartment cho nên không có lò sưởi.
Sau khi ổn định công ăn việc làm, có nhà từ Fresno, San Diego, Orange…dường như tôi chỉ đốt lò sưởi chỉ đôi lần.
Năm nay, tôi quyết định thử đốt lò và "chơi với lửa" xem sao. Chính vì vậy tôi đã đốt liên tục mỗi đêm cho đến tối ngày 28/12 và hình ảnh cuối cùng đã bước sang rạng ngày 29.
Trong cuộc đốt lửa, người phó nhòm của tôi cũng phải làm việc suốt những đêm lửa cháy bập bùng. Hàng đêm, cô chụp khoảng vài mươi tấm hình, nhưng đặc biệt đêm cuối cùng, cô phải chụp hàng trăm tấm vì, trong suốt 9 ngày liền, tôi mới ưng ý với việc sắp xếp củi, ngọn lửa và những tia lửa bắn ra, và cuối cùng chiêm nghiệm được một vài điều sau nhiều đêm chơi với lửa.
Đối với những nhà lò sưởi có đường gas gắn sẳn thì việc đốt lò sưởi rất dễ dàng, chỉ việc sắp củi lên khung sắt và bật gas lên mà thôi. Nhưng với tôi, sau khi đi mua các bó củi lớn đường kính hàng một tấc, và không mua củi thông để châm mồi, cho nên việc đốt lò sưởi của tôi đói hỏi kỹ thuật và kinh nghiệm.
Lúc đầu, tôi chỉ dùng giấy báo để làm mồi lửa và vào ngày thứ ba, dùng thêm dầu ăn tẩm lên các thanh gổ trước. Vì vậy lửa của tôi mỗi ngày có hình dạng khác nhau. Các hình dưới đây là những hình ảnh tiêu biểu cho những ngày tiếp theo từ 20/12 cho đến ngày cuối 28/12. Các hình trên đều không có "photoshop" tham dự vào ngoài bức hình đầu trang, chỉ dùng photoshop để xóa hình khung sắt dùng để kê củi.

Hình bên là hình ảnh ngọn lửa ngày 20, một ngày đặc biệt của riêng tôi và cô thợ ảnh của tôi. Ngọn lửa cháy ập xuống và các thanh củi đổ chúi vào nhau tạo ra một hình ảnh hỗn độn, không trật tự và thiếu mỹ thuật. Than cháy tràn lan ra phía ngoài, không nằm ở vị trí phía dưới của phần gỗ chưa cháy. Phải chăng khi đốt lửa lần nầy, tâm tôi thiếu tập trung vào việc "khơi lửa" và "giữ lửa" cho nên mới có cảnh tượng "lộn xộn" như trên?
Sang ngày kế tiếp, lửa và cách bài trí gỗ cũng không khá gì hơn. Ngọn lửa vẫn cháy vô trật tự không tạo ra một nét hay hình ảnh nào có vẻ hài hòa cả.
Ba ngày tiếp theo đó, nhờ có thêm "kỹ thuât tẩm dầu", lửa cháy mạnh hơn, ngọn lửa bùng lên, nhưng vẫn chưa cho thấy hình ảnh nào có thể gợi ra "ấn tượng" cho người đốt lửa, mặc dù các tia lửa bắt đầu …hướng thượng.
Tiếp theo, ngọn lửa cháy rực rỡ hơn. Lửa bốc cao, cho ra nhữngtia lửa tạo hình ảnh vương lên. Đó là ngọn lửa tôi ước mơ bùng lên một cách tình cờ trong đêm trước Giáng sinh.
Phải chăng đó là hình ảnh của một "sinh vật" được xuất hiện trên trần thế trong ngày nầy? (nói nhỏ, sinh vật đó là người viết, xuất hiện trên thế gian vào ngày 24/12).
Ngọn lửa ngày càng khởi sắc trong những ngày tiếp theo đó. Ánh lửa và sự sắp xếp của củi tạo ra những hình ảnh mỹ thuật hơn. Lúc tàn canh, củi và lửa tạo ra được nét hài hòa trong một hang động ấm cúng. Từng tia lửa bắn ra, điểm tô khung trời tối phía sau. Có thể nói trong những ngày đốt lửa sau cùng nầy, dạng lửa và củi gần như đồng nhứt với nhau: Hình hang đá và nét sâu thẩm của hang…làm cho tôi liên tưởng đến một cõi nào đó khó vói tới được hay thể hiện một sự bất lực của con người trước sự an bài của Trời Đất!
Và, ba hình cuối sau đây, than hồng rực rở làm nền của hang động. Tôi ngắm nhìn từ nhiều góc độ khác nhau, người thợ chụp hình cũng phải mệt mõi vì tôi vì phải di chuyển nhiều trong một không gian hạn hẹp và khó khăn vì phải chìu theo yêu cầu của tôi. Nào là lên đèn, nào là chụp có flash, nào là chụp trong đêm để lấy ánh sáng tự nhiên…

Với nền than hồng, ngọn lửa dường như muốn thoát lên cao, nhưng bị che chắn bởi hai phần gổ chưa cháy tạo thánh một tam giác rất "ấn tượng". Phần thanh gổ đen phía trước, ta có thể hình dung một phần tối trong mỗi con người…và dĩ nhiên với thời gian, khi lửa soi rọi đến, phần "u mê" kia sẽ được rữa sạch.
Cho đến khi nào? Cho đến khi nào?
Ánh lửa càng về đêm càng cô đọng. Và sau một chuổi tia lửa cuối cùng lóe lên vòm trời riêng tư, lửa đã trở về trong trạng thái "tiềm ẩn" trong tam giác cuộc đời…
Tôi thấy được gì?
Tôi nghĩ gì trong thời điểm nầy?
Bức hình sau cùng dưới đây tạo cho tôi một vài suy nghĩ không giống ai:
  • Mặc dù thanh gỗ chưa cháy hết sẽ được lửa soi sáng sau đó, nghĩa là phần tối sẽ lần lần được soi rọi; nhưng trong tôi có ý tưởng ngược lại, dường như với thời gian, tôi không còn nhìn thấy được tia lửa hy vọng nào cả!
  • Thanh gỗ có thể tàn rụi vài giờ sau đó, để lại đống tro tàn…không đủ nóng để sưởi ấm không gian của căn phòng hẹp và ngoài trời lạnh 540F mang vào.
  • Trong đống tro tàn bên trong lò sưởi tối nay, có còn sót lại một vài tia lửa nào không?
  • Sức bật trong tôi không còn nữa để khơi dậy ngọn lửa vừa tắt. Niềm tin cũng vừa tàn lụn theo sự giã biệt của lửa.
Lửa đã bỏ tôi mà đi!
Lửa đi mà lửa không nói lời nào.
Sao lửa không nói?
Lửa đi mà cũng hà tiện không buồn nói cho tôi biết là làm thế nào để "khơi lửa" và "giữ lửa"!
Hay là trong tôi, lửa thanh niên ở tuổi 17, giờ đây cũng tàn lụn theo thời gian để trở thành một người bất lực trước nỗi đau của dân tộc?
Có phải là vận nước đã đến ngày tận diệt?
Hay là Hoa Ưu Đàm sẽ không bao giờ nở trên quê hương Việt Nam chăng?
Sau khi người phó nhòm của tôi đọc xong bài viết, cô phán như thế nầy: "Lửa tắt vì anh hết củi! Giản dị thế thôi. Chỉ cần chăm thêm củi thì lửa trong anh vẫn tiếp tục cuồn cuộn cháy rực". Tôi đã ngộ ra qua câu nói ngắn ngũi nầy.

Mai Thanh Truyết
Nhun sc 29-5-2017

The discovery of fire, or, more precisely, the controlled use of fire was, of necessity, one of the earliest of human discoveries. Fire's purposes are multiple, some of which are to add light and heat, to cook plants and animals, to clear forests for planting, to heat-treat stone for making stone tools, to burn clay for ceramic objects.
Fire is the rapid oxidation of a material in the exothermicchemical process of combustion, releasing heatlight, and various reaction products. Slower oxidative processes likerusting or digestion are not included by this definition.
The flame is the visible portion of the fire. If hot enough, the gases may become ionized to produce plasma. Depending on the substances alight, and any impurities outside, the color of the flame and the fire's intensity will be different.
Fire in its most common form can result in conflagration, which has the potential to cause physical damage through burning. The fire is an important process that affects ecological systems across the globe. The positive effects of fire include stimulating growth and maintaining various ecological systems.
​ The ​fire has been used by humans for cooking, generating heat, signaling, and propulsion purposes. The negative effects of fire include water contamination, soil erosion, atmospheric pollution and hazard to life and property
-- 

________________________________________

Mai Thanh Truyết

Ngày Môi Trường Thế Giới 2017

Ngày Môi Trường Thế Giới 2017


Nối kết Người với Thiên Nhiên


 Ngày Môi trường năm nay rất đặc biệt vì lần đầu tiên yếu tố kết nối con người với thiên nhiên (connecting People to Nature) được nêu ra nhằm mục tiêu kêu gọi mọi công dân trên toàn cầu tiếp tục chủ đề năm 2016 là "Tham gia vào cuộc tranh đua để làm cho thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn".

 

Erik Solheim, Trưởng Cơ quan Môi trường LHQ cho biết: "Ngày Môi trường Thế giới là ngày kỷ niệm tình yêu tập thể (collective love) phụ thuộc vào thiên nhiênCơ quan Môi trường LHQ và Chánh phủ Canada kêu gọi 'Kết nối con người với thiên nhiên'. Đó cũng là chủ đề Ngày Môi trường Thế giới năm 2017, nhắc nhở chúng ta hãy ra ngoài và hướng về thiên nhiên, để đánh giá cao nét đẹp và tầm quan trọng của thiên nhiên, cũng như tiếp tục kêu gọi bảo vệ trái đất chung của chúng ta. Ngày nầy giúp và khuyến khích chúng ta hành động để bảo vệ môi trường và thúc đẩy việc đánh giá sâu hơn về sự kết nối giữa chúng ta với thế giới thiên nhiên. Nước chủ nhà của ngày nầy là Canada với chủ đề đã chọn và sẽ là trung tâm của lễ kỷ niệm cho năm 2017.

 

1-    Ngày Môi trường Thế giới là một ngày cho mọi người, mọi nơi.

Chủ đề năm nay mời bạn suy nghĩ về tư thế của chúng ta là một phần của thiên nhiên và chúng ta phụ thuộc vào thiên nhiên như thế nào. Điều đó thách thức chúng ta tìm ra những phương cách thú vị và tích cực để trải nghiệm và trân quý mối quan hệ quan trọng giữa con người với thiên nhiên.

 

Kể từ năm 1972, hàng năm, chương trình Môi trường Liên Hiệp Quốc (UNEP) tổ chức và vinh danh Ngày Môi trường Thế giới (World Environment Day) vào ngày 5 tháng 6 nhằm mục tiêu nâng cao sự cảnh giác cho dân chúng toàn cầu về những vấn đề môi trường, cũng như kêu gọi mỗi người dân có hành động tích cực hơn trong việc bảo vệ trái đất. 

Thông điệp trên nhằm mục đích kêu gọi tất cả những người quan tâm tập trung nhiều hơn về các nguy cơ mà môi trường chungphải đối mặt và động não về những hướng giải quyết các nguy cơ hiện đang diễn ra khắp nơi trên thế giới.

Đa số trong chúng ta, ít ai nghĩ đến vấn đề MÔI TRƯỜNG. Với trên 7 tỷ nhân khẩu sống trong điều kiện "chật hẹp" hơn, diện tích sống hạn chế hơn, nguồn thực phẩm vẫn còn giới hạn hơn… Nếu chúng ta tiếp tục tận dụng các nguồn tài nguyên thiên nhiên như hiện nay, chắc chắn các thế hệ tương lai sẽ …thiếu ăn và thiếu nơi "nghĩ chân"!

Đó là lý do sống còn, và là lý do tại sao chúng ta phải tiêu thụ nguồn thực phẩm, nguồn nguyên liệu thiên nhiên có ý thức và không phí phạm!

2-    Suy nghĩ của chúng ta

Đây là một tiêu đề có thể áp dụng cho mọi người để bất chợt tự hỏi rằng: "Chúng ta sống như thế nào và cuộc sống đó ảnh hưởng lên trái đất ra sao?"
Từ đó, một chuổi câu hỏi khác hiện ra trong đầu trong mỗi chúng ta là:

Chúng ta ăn uống như thế nào?
Đi lại và mua sắm ra sao?
Đi du lịch và du hí…bằng phương tiện gì? v.v

Từ những suy nghĩ đó, chúng ta sẽ nhận thức được là nếp sống bền vững rất cần thiết và là cốt lõi của việc bảo vệ môi trườngTheo ước tính của UNEP, vào năm 2050 dân số toàn cầu sẽ tăng lên 9,6 tỷ. Nếu mức tiêu thụ và sản xuất vẫn giữ nguyên với dân số 7 tỷ rưỡi như hiện nay, chúng ta cần phải có một diện tích tương đương với 3 lần trái đất cộng lại để đạt được lối sống như bây giờ.

Vì vậy, việc giữ được nguyên trạng nếp sống như ngày hôm nay cho năm 2050 cần phải có một chiến lược thông minh để bảo vệ một tương lai lành mạnh.

Mục đích của Ngày Môi trường Thế giới là tập trung sự chú ý trên toàn thế giới vào tầm quan trọng của môi trường và khuyến khích sự quan tâm chính trị và hành động bảo vệ môi trường.

Dưới đây là các chủ đề tiếp nối so với những năm qua. Đó là:
Chủ đề của năm 2016 - "Tham gia cuộc đua để làm cho thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn".
Chủ đề năm 2015 - "Một Thế giới, Một Môi trường".
Chủ đề của năm 2014 - "Các quốc đảo nhỏ đang phát triển" (Small island developing states – SIDS) và "Nâng cao tiếng nói chứ không phải mực nước biển" (Raise your voice not the sea level).
Chủ đề của năm 2013 - "Suy nghĩ, Ăn. Lưu trữ". Và khẩu hiệu "Giảm bớt Lương thực của Bạn".
Chủ đề của năm 2012 - "Kinh tế Xanh: Nó bao gồm bạn không?"
Chủ đề của năm 2011 - "Rừng xanh: Thiên nhiên nằm trong dịch vụ bạn"?
Chủ đề năm 2010 - "Nhiều chủng loại. Một hành tinh. Một tương lai".
Chủ đề năm 2009 - "Trái đất Cần Bạn - Hợp nhứt lại để chống lại sự Thay đổi Khí hậu".
Chủ đề và khẩu hiệu của năm 2008 - "CO2, Đá các Thói quen (xấu) - Hướng tới nền kinh tế xử dụng ít Carbon".
 Đặc biệt, vào năm 2013, Ngày Môi trường Thế giới nhấn mạnhviệc phí phạm thực phẩm, điều nầy không những cần được góp phần vào việc cứu đói mà còn là một việc làm tiêu hao tài nguyên của trái đất nữa! Nên nhớ, thức ăn dư thừa của học sinh tiểu và trung học tại Hoa Kỳ trong buổi trưa đủ để cung cấp thực phẩm cho một số dân 30 triệu trong một năm!

Nên nhớ, trong giây phút đổ một miếng hamburger dư thừa vào thùng rác, chúng ta cần nghĩ đến tình trạng trên thế giới hiện còn trên 120 triệu con người không có gì để ăn hàng ngày. Khi chúng ta đang đánh răng mà cứ để vòi nước tiếp tục chảy, chúng ta hãy nghĩ đến trẻ em ở Phi Châu phải đi hàng bao cây số để hứng lấy một, hai lít nước dơ đọng trong lỗ chân thú để uống!

Cũng vào năm 2013, thế giới nhấn mạnh đến nhiều khía cạnh bảo vệ môi trường bằng "Giáo dục Môi trường và Khơi dậy Nhận thức" (Environmental Education & Awareness-raising), trong đó nhấn mạnh vai trò của nhà giáo trên thế giới. Từ đó, chúng ta thấy rằng, vấn đề thực phẩm luôn luôn được nhắc nhở và được lập đi lập lại hàng năm nhằm kêu gọi mỗi công dân toàn cầu cần ý thức rõ ràng nguồn thực phẩm và nguồn nước sạch là nhu cầu cốt lõi của sự sinh tồn của nhân loại.

3-    Chúng ta phải làm gì cho Ngày Môi trường Thế giới?

Những việc làm nho nhỏ liệt kê dưới đây thể hiện mối quan tâm của mỗi người trong chúng ta đối với Ngày Môi trường Thế giới:

  • Cùng bón phân hữu cơ và nhổ cỏ dại trong sân nhà và nếu có thể trong các nơi công cộng như vườn chơi trẻ em, công viên;
  • Ăn thực phẩm "sạch" (organic food)  được nuôi dưỡng hay trồng trọt trong vùng để tránh sự chuyên chở tạo thêm xả thải khí carbonic vào không khí;
  • Tuyệt đối tránh xả rác bừa bãi nơi công cộng và giúp đở dọn dẹp rác rến ở các nơi nầy;
  • Cùng nhau tiết kiệm năng lượng bằng cách hạn chế sự phí phạm và mức tiêu thụ điện và nước trong nhà;
  • Về phương diện thành phố, kết nghĩa "chị em" (sister city) để cùng nhau nâng cao ý thức về "sức khỏe môi trường" (environmental health) ở những nơi khác nhau;
  • Tổ chức và thành lập các diễn đàn môi trường để phổ biến và cập nhật một số thông tin mới về việc bảo vệ môi trường sống;
  • Hạn chế xử dụng xe và dùng xe đạp nếu có thể;
  • Về vấn đề phế thải, cần lưu ý đến các phế thải độc hại như bình điện, thùng sơn nhà cửa, các máy móc điện tử cũ không xài nữa, v.v…cần phải mang đến những trung tâm thu hồi có ở những thành phố lớn;
  • Đặc biệt, cần nên biết ủ (composting) phế thải hữu cơ như cỏ, nhánh cây, v.v…là một nguồn phân bón hữu cơ cho cây cỏ trong vườn, thay vì đem đổ trong thùng rác rồi đổ vào các bãi rác, chiếm thêm một diện tích không nhỏ của trái đất;
  • Và, mỗi chúng ta cố gắng làm thế nào để sống một đời sống thân thiện với môi trường.

4-    Còn Việt Nam ứng xử như thế nào trước Ngày Môi trường Thế giới năm nay?

Việt Nam tham gia hưởng ứng Ngày Môi trường thế giới từ năm 1982. Hàng năm, Bộ Tài nguyên và Môi trường phối hợp với các Bộ, ngành, địa phương và các cơ quan liên quan tổ chức trọng thể ngày lễ này ở tất cả các tỉnh thành trên phạm vi cả nước và cũng chọn một địa phương làm nơi tổ chức các hoạt động quy mô cấp quốc gia hưởng ứng sự kiện này.
Nhưng riêng cho năm nay, vẫn chưa thấy Việt Nam có những bước tiến nào thúc đẩy ý thức liên quan hữu cơ giữa Con người và Thiên nhiên cho chủ đề năm nay. Phải chăng vì tình hình vi phạm môi trường và nhân quyền của cường quyền qua các vụ nhiễm độc và đầu độc khắp nước khiến cho Cộng sản Bắc Việt không còn chú ý đến Ngày Môi trường hàng năm?

Ở Việt Nam và nhiều nước đang phát triển trên thế giới về tăng trưởng kinh tế còn dựa nhiều vào các yếu tố phát triển theo chiều rộng (số lượng) và đang từ từ chuyển sang phát triển theo chiều sâu (phẩm chất). Sản xuất công nghiệp với công nghệ lạc hậu làm tăng mức tiêu hao nguyên liệu và năng lượng cần thiết rất lớn, kéo theo tỷ suất phát thải chất ô nhiễm cao, cộng với nhu cầu phát triển cấp bách làm cho các nền kinh tế không đồng bộ, nhu cầu tiêu dùng tăng và với nhiều thói quen tiêu cực do phong tục, tập quán. Tất cả đã trở thành một trong những nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp khiến cho các nguồn tài nguyên bị khai thác tối đa làm cho môi trường bị ô nhiễm trầm trọng và gây ra nạn mất cân bằng sinh thái của quốc gia.

5-    Những kết ước bằng lời

Trở về các khẩu hiệu và mục tiêu từ ngày thành lập Ngày Môi trường Thế giới, LHQ qua Chương trình Môi trường LHQ (UNEP) đã đưa ra một khái niệm duy nhứt là nhắm vào thế hệ tương lai.Như các chủ đề cho những năm đầu tiên là:

  • "Phát triển nhưng không Hủy hoại" (Development without Destruction) cho năm 1978;
  • Năm 1979:"Chỉ có một Tương lai cho Con cháu chúng ta" (Only one Future for Our Children);
  • Năm 1980:"Một thách thức mới cho Thập niên mới" (A new Challenge for the New Decade);
  • Năm 1981:"Mạch Nước ngầm, Hóa chất độc hại trong dây chuyền Thực phẩm của con người" (Ground water, Toxic chemicals in Human Food chains).

Từ đó, chúng ta thấy rằng vấn đề môi trường chung trên thế giới là vấn đề sống còn của nhân loại, trong đó nước và thực phẩm là hai yếu tố quan trọng nhứt.
Nhìn chung, tình trạng nước và môi trường nước trên thế giới cũng như ở Việt Nam không được sáng sủa. Do đó hàng năm, nhân Ngày Môi trường Thế Giới, LHQ luôn luôn cảnh giác tất cả các quốc gia nhất là những nước đang phát triển cần phải chú trọng hơn nữa về việc mang lại nguồn nước sinh hoạt sạch cho người dân, cùng hệ thống vệ sinh phóng uế cũng như những phương hướng bảo vệ sức khỏe bằng cách gìn giữ vệ sinh cá nhân và ngăn ngừa ô nhiễm.

Riêng về tình trạng thực phẩm ở Việt Nam, có thể nói, hơn bao giờ hết, nguồn thực phẩm "hoàn toàn" bị ô nhiễm vì những hóa chất kích thích tố tăng trưởng, hóa chất tăng trọng, trừ nấm mốc, hóa chất bảo quản dùng cho kỹ nghệ, hóa chất làm ngọt, "thúc" cho trái cây mau "chín", làm thực phẩm có mùi thơm, làm cho có màu bắt mắt
 kết quả là, hiện nay, Việt Nam có tỷ lệ bịnh ung thư đủ loại cũng như số tử vong cao nhứt thế giới, và tình trạng nầy ngày càng tăng. Theo ước tính của Bộ Y tế Việt Nam, trong năm năm gần đây, hàng năm có thêm trên trăm ngàn nạn nhân ung thư mới và số tử vong hàng năm là khoảng 50.000 người. 

Ai là thủ phạm của các nguy cơ trên ngoài Trung Cộng với sự tiếp tay của CS Bắc Việt, thái thú biết nói tiếng Việt? Trong đó Chợ Kim Biên ở Chợ Lớn là một thí dụ điển hình cho cuộc đầu độc tập thể người dân Việt!

Nếu không thực hiện việc thay đổi chính sách và quyết tâm bảo vệ môi trường ngay từ bây giờ, chắc chắn Việt Nam sẽ tiếp tục gặp nhiều khó khăn về nhiều mặt của chính sách phát triển quốc gia trong những ngày sắp tới.

6-    Thay lời kết

Trong thời đại của nhựa đường (asphalt), điện thoại thông minh (smart phone) và trong số những phiền nhiễu của cuộc sống hiện đại, kết nối với thiên nhiên có thể được suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Nhưng với sự giúp đỡ của bạn, Ngày Môi trường Thế giới có thể làm cho minh bạch và rõ ràng hơn bao giờ hết rằng chúng ta cần sự hài hòa giữa nhân loại và thiên nhiên để cả hai có thể phát triển một cách tích cực hơn.
Đại hội đồng LHQ đồng ý tuyên bố thập kỷ 2014-2024 là thập kỷ của Năng lượng Bền vững cho Mọi người, nhấn mạnh tầm quan trọng của các vấn đề năng lượng đối với phát triển bền vững và để xây dựng chương trình nghị sự phát triển sau năm 2015.

Còn Việt Nam thì sao?

Thế giới đã bước qua gần hai thập niên đầu của thế kỷ 21, thế mà con thuyền CS Bắc Việt vẫn còn lẽo đẽo co cụm trên những dòng sông không còn sinh khí vì đã biến thành dòng sông đen do ô nhiễm hóa chất từ các nhà máy sản xuất, cũng như não trạng sơ cứng với cơ chế chuyên chính vô sản… thì làm sao CS Bắc Việt có thể lái con thuyền CHẾT đó ra biển khơi được!

Vì vậy, một câu hỏi thiết yếu được đặt ra là, mỗi người trong chúng ta, trong và ngoài nước cần phải làm gì để giải quyết những vấn nạn trước mắt của tổ quốc, của dân tộc để tránh làm nô lệ cho Trung Cộng, tránh nạn bị đầu độc môi trường, biển Đông, thực phẩm, để rồi từ đó, có thể sống còn và ngưỡng mặt lên với năm châu?

Câu hỏi nầy cần mỗi người trong chúng ta phải động não để đi tìm một tương lai cho Việt Nam.
Qua lời của Cố Tổng Thống Ronald Reagan:"Chính phủ chúng ta không có quyền lực gì ngoại trừ quyền lực mà nhân dân đã giao cho họ. Và chúng ta, "những người dân" cần cho chính phủ biết họ nên làm gì, và họ không không có quyền làm ngược lại".

"Chúng ta là người lái;
Chính phủ là chiếc xe"

Có suy nghĩ như thế, 95 triệu người con Việt sẽ quyết định tương lai Việt Nam, chứ không nằm trong tay của Tàu cộng phong kiến, cũng không nằm trong tay của Anh Hai Tư bản Hoa Kỳ, và càng không nằm trong tay của CS Bắc Việt.

Mà tương lai Việt Nam chắc chắn nằm trong tay của 65% Tuổi Trẻ Việt Nam.

Đã đến giờ Tuổi Trẻ Việt Nam đứng lên đáp lời sông núi.

Mai Thanh Truyết
Hi Bảo vệ Môi trường Việt Nam (VEPS)
Ngày Môi trường Thế gii 5/6/2017

Phụ lục:

The value of nature

In recent decades, scientific advances, as well as growing environmental problems such as global warming are helping us to understand the countless ways in which natural systems support our own prosperity and well-being.

For example, the world's oceans, forests, and soils act as vast stores for greenhouse gases such as carbon dioxide and methane; farmers and fisher-folk harness nature on land and under water to provide us with food; scientists develop medicines using genetic material drawn from the millions of species that make up Earth's astounding biological diversity.

Billions of rural people around the world spend every working day 'connected to nature' and appreciate full well their dependence on natural water supplies and how nature provides their livelihoods in the form of fertile soil. They are among the first to suffer when ecosystems are threatened, whether by pollution, climate change or over-exploitation.

Nature's gifts are often hard to value in monetary terms. Like clean air, they are often taken for granted, at least until they become scarce. However, economists are developing ways to measure the multi-trillion-dollar worth of many so-called 'ecosystem services', from insects pollinating fruit trees in the orchards of California to the leisure, health and spiritual benefits of a hike up a Himalayan valley.

Nature up close

Connecting to nature can involve all the physical senses: why not take off your shoes and get your feet (and hands) dirty; don't just look at the beautiful lake, jump in! Take a hike at night and rely on your ears and nose to experience nature.

You can also connect with nature in the city, where major parks can be a green lung and a hub of biodiversity. Why not do your bit to green the urban environment, by greening your street or a derelict site, or planting a window box? You could put a spade in the soil or lift a paving slab and see what creatures live beneath.

Wherever you are, you could vow to pick up 10 (or 100) pieces of trash, or take inspiration from the citizens of Mumbai, India, and organize a mass beach clean-up.

Your activity doesn't have to take place on 5 June itself. UN Environment, for instance, will soon begin testing your knowledge and raising your appreciation of a healthy environment with competitions and online quizzes and provide a whole menu of ideas to help you celebrate the day.

In the age of asphalt and smartphones and among the distractions of modern life, connections with nature can be fleeting. But with your help, World Environment Day can make clearer than ever that we need harmony between humanity and nature so that both are able to thrive.



________________________________________

Mai Thanh Truyết