Tuổi trẻ Việt Nam đã hội nhập vào vận hội mới
Thưa Bà Con,
Nhớ
lại ngày nầy năm xưa, thứ hai 28/4/1975, tên phản bội dân tộc Nguyễn Thành
Trung khoảng 5 giờ chiều lái máy bay dội bom Sài Gòn…nhằm ghi công với cái gọi
là “cách mạng”. Để rồi 46 năm sau, hôm nay phải sống trong âm thầm lặng lẽ kéo
lê kiếp sống nhục nhằn với lương tâm cắn rứt(?).
Tuy
nhiên, ngày nầy sau 46 năm, người viết vẫn thấy trước mặt tương lai của một
Việt Nam mới qua Tuổi Trẻ, trong đó có mặt những em bé “mồ côi” được
qua Mỹ qua chiến dịch “Operation Babylift”. Niềm tin tưởng Tuổi trẻ sẽ tiếp nối
tiền nhân đi làm lịch sử nhằm xóa tan cơ chế chuyên chính vô sản của CSBV.
Nhìn hình trên, Bà Con có nhìn thấy rõ Tuổi trẻ Việt Nam ở hải
ngoại không? Đó là những vị tướng của Quân đội Hoa Kỳ trong mọi binh chủng, hiện
đang giữ nhiều vai trò lãnh đạo trong vùng Biển Đông. Họ là ai?
Họ là con
cháu, hậu duệ của những người lính oai hùng Việt Nam Cộng Hòa.
Đó là mầm móng cho một
tương lai rực rỡ cho Việt Nam ngày mai…
Đó là hiện thân của hồn
thiêng sông núi Việt…
Và đó cũng sẽ là những
người con Việt mang gót giày về xây dựng lại Bức Dư Đồ rách do CSBV dày xéo.
Niềm tin nầy khiến cho người viết muốn nói về sự hội nhập của
tuổi trẻ Việt hải ngoại.
Thêm
nữa, trong niềm đau Quốc Hận, chúng ta vẫn còn ngẩng đầu tin tưởng vào tường
lai. Trong vườn hoa của dân tộc Việt nơi hải ngoại vừa ghi dấu được một em bé
chưa biết bò, cố gắng tìm vú mẹ trên đại lộ kinh hoàng phía Nam vỹ tuyến 17,
Cầu Mỹ Chánh để rồi…45 năm sau, một Trung tá quân lực Hoa Kỳ oai hùng trong bộ
quân phục của một quốc gia hùng mạnh nhứt thế giới. Đó là Tr.T. Kinberly M.
Mitchell.
Và
đây, chính là Con Đường Tương Lai của Việt Nam trong những ngày sắp đến…
Em
bé gái trên Đại Lộ Kinh Hoàng của
Mùa
Hè Đỏ Lửa 1972
Em
bé ngày nay, Trung Tá Kimberly M. Mitchell
Vào
mùa hè đỏ lửa năm 1972, một em bé 4 tháng tuổi nằm trên xác mẹ trên Đại Lộ Kinh
Hoàng; em đang trườn người trên bụng mẹ tìm vú để bú nhưng mẹ đã chết từ bao
giờ. Một người lính Quân Cụ chạy ngang, bồng em bé bỏ vào chiếc nón lá rồi chạy
qua cầu Mỹ Chánh, trao lại cho một Thiếu úy Thủy Quân Lục Chiến đang hành quân.
Bao
năm trôi qua, em bé mồ côi mẹ nay trở thành Trung Tá trong Quân Lực Hoa Kỳ.
1-Tuổi Trẻ Hội Nhập
Nói về hội nhập của giới trẻ,
người ta thường nói “mất gốc” áp đặt cho tuổi trẻ hải ngoại, điều đó phải cần suy
nghĩ lại!
Xin
tạm chia làm hai loại giới trẻ: - Ở lứa tuổi từ 15 trở lên, ngay sau 30/4/1975,
có thể
tạm gọi là thế hệ 1,5, - Còn lứa tuổi dưới đó hoặc sinh sau 75, tạm gọi là
thế
hệ thứ hai. Sở dĩ phân hai loại trên để chúng ta thấy toàn cảnh tương đối
dễ hơn.
- Ở
thế hệ 1,5, các em đã học tiểu học và trung học đệ nhứt
cấp ở miền Nam và sống trong căn bản gia đình theo cung cách Việt Nam. Do
đó. dù muốn dù không các em cũng hấp thụ được phần nào văn hóa, phong tục,
và giáo dục Việt Nam. Qua hải ngoại, đặc biệt là Hoa Kỳ, phần lớn, các bậc
phụ huynh đang lần hồi hội nhập vào xã hội mới một cách khó khăn vì nhiều
nguyên do, mà chánh yếu là do hội chứng “sau chiến tranh”. Các
em ít bị hội chứng nầy, nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng vì sống chung trong
gia đình. Nhưng các em may mắn hơn, thứ nhứt vì còn trẻ, thứ hai còn đi học
tiếp tục bậc trung học và đại học (chúng tôi chỉ nhìn khía cạnh các em tiếp
tục đi học mà thôi). Từ đó, các em hấp thụ một nền văn hóa mở hơn của cha
ông. Và suy nghĩ của các em có nhiều khác biệt so với các bậc phụ huynh.
Từ đó,
các em dù muốn dù không cũng phải đối mặt với hai luồng “hội nhập” khác
biệt, một của phụ huynh, và một của xã hội các em tiếp cận qua giáo dục
và cuộc sống trong xã hội mới.
Chính
vị vậy các em luôn luôn bị khó xử vì hai nguồn hội nhập “đối kháng” nhau. Vì vậy,
việc hội nhập của em của thế hệ 1,5 nầy tuy có
nhiều khó khăn so với thế hệ thứ hai, nhưng cuộc sống của các em tương đối ổn định
hơn.
- Ở thế hệ 2,
các em hội nhập vào xã hội nhanh hơn, vì các em học tiểu học ở Hoa Kỳ hay
sinh đẻ tại đây. Lợi điểm về sinh ngữ Anh, lợi điểm về văn hóa xã hội HK
trong việc học, giúp các em hòa nhập vào xã hội dễ dàng. Đa số các em “dường như”
nghĩ rằng không có biên giới màu da, không có biên giới chủng tộc ở đây.
Các em tự cho mình là …người Mỹ!
Chính vì có suy nghĩ đó, cho nên khi về nhà, các em có xung đột với gia đình, với
những bậc phụ huynh hay các anh lớn. Đôi khi, chính vì sự hội nhập “một chiều”
(không hấp thụ văn hóa “Việt Nam” trong gia đình) cho nên nhiều sự đáng tiếc xảy
ra cho thế hệ nầy trong gia đình.
Do đó, có thể tóm tắt tùy theo
gia phong của mỗi gia đình, các em trong hai thế hệ trên hội
nhập theo các
hướng dưới đây:
-
Tùy khả năng hội nhập của từng em, nhanh hay chậm
tùy “tính khí” mỗi đứa, và không có sự khác biệt về thế hệ ở mục nầy;
-
Tùy nguồn gốc gia đình của các em. Một gia đình
có phụ huynh làm lao động hay nông dân, chắc chắc, các em hội nhập vào xã hội,
nhiều phần đi theo hướng khác, không đặt trọng tâm giáo dục làm căn bản cho việc
tiến thân của con cái;
-
Việc hội nhập của các em có thể tùy theo mức độ
của “hội chứng chiến tranh” của cha mẹ. Nếu phụ huynh buông xuôi, chắc con cái
sẽ hội nhập theo một cách khác, tôi muốn nói cung cách hội nhập “đường phố”;
-
Và một yếu tố tôi suy gẫm là sự hiểu biết về nguồn
gốc lịch sử dân tộc, nước non Việt Nam (địa lý). Trong gia đình, nếu phụ
huynh giải thích cho con cái lý do tại sao các em có mặt ở Hoa Kỳ, nguồn cội
cách xa của các em qua lịch sử hào hùng của ông cha, của tổ tiên v.v…các em
trong trường hợp nầy dể đi vào dòng chính lưu mà không bị mặc cảm một dân tộc
da màu, hay thiểu số.
Nhưng, theo một nghiên cứu của
người Nhật, các trẻ em Nhật tự nhận mình là người Mỹ trong giai đoạn đầu, Mọi
việc tiếp tục được “hội nhập” như thế cho đến thế hệ thứ ba. Và từ đó, cháu của
các em Nhựt Bổn ngày hôm nay, sẽ bắt đầu tìm hiểu về cội nguồn của mình, và sự
hội nhập trong/vào xã hội Hoa Kỳ sẽ biến thành một phong trào …trở về nguồn.
Chưa biết
con cháu mình sẽ biến thái như thế nào? Trong 30 năm nữa? Hay 60 năm? (nếu tính
một thế hệ kéo dài 30 năm).
Thưa
Quý Bà Con,
Các mạng lưới toàn cầu còn đó, một phương tiện hữu hiệu nhứt khiến cho tuổi trẻ sẽ so sánh hai hình ảnh tương phản giữa Thế giới tự do điều hành đất nước đặt trên căn bản Dân tộc – Nhân bản – Khai phóng – Khoa học. Trong lúc đó, ngược lại, Quê hương hiện tại đang chịu một sự quản lý bằng bạo lực, bằng bốc lột, và bằng biết bao đàn áp người dân tàn khốc không đặt trên một căn bản pháp lý nào cả, nghĩa là luật của rừng xanh, luật của con người thời Trung cổ.
Chính
vì vậy, nhằm ứng phó với hai thái cực trên chắc
chắn Tuổi trẻ Việt Nam biết phải chọn con đường nào rồi!
2- Con đường
phải đi
*** “Tôi sinh ra sau ngày 30/4 ở một
thành phố miền Bắc. Ký ức về tuổi thơ của tôi là một thành phố xám xịt, và
nghèo. Cái nghèo khiến cho cuộc sống ít niềm vui, không bánh kẹo, không đi
chơi. Lớn lên một tí thấy một vài nhà có xe Cub 81, Honda 67 hay những chiếc xe
Simson của nước Đức cộng sản là cả xóm đã râm ran, nhìn đã thấy sướng mắt, thèm
muốn.
Vậy mà hồi đó, sau này tôi mới biết Sài
Gòn đã có một đô thị văn minh, phát triển với nền kinh tế đa dạng, sôi động,
cấu trúc đô thị hiện đại. Bây giờ nhìn lại những bức ảnh tôi thấy một sự nối
tiếc dâng trào. Bởi cho tới hôm nay, cái thành phố Hồ Chí Minh so Sài Gòn
năm xưa chỉ là một bãi rác so với một vườn hoa. Cái gì mang tới sự khác
biệt ghê gớm vậy, sau bao nhiêu năm xây dựng mà chúng ta chỉ có một thành phố ngập
trong nước hỗn loạn, tắc đường và người dân rất nhếch nhác, nghèo khổ. Với đô
thị Sài Gòn và những người miền Nam ở lại, họ bị tước mất một đô thị trật tự,
văn hóa, và nền kinh tế hài hòa và thay vào đó là một xã hội độc đoán, sự chiếm
đoạt nhà cửa, đất đai của những người cầm quyền từ miền Bắc đi vào.”
Ngày 30/4 đã hủy diệt những văn hóa, nếp
sống và lối sống đô thị quy củ mà người Việt được kế thừa và hội nhập với các
nước phương Tây phát triển như Pháp và Mỹ để trở về với sự độc tài, tăm tối trong
tư duy của xã hội Nho Giáo, một loại nha phiến đã kìm hãm sự phát triển nhân bản
của người con Việt gần 2000 năm. Nhưng, chỉ trong 1,2
năm sau khi chiếm đóng Sài Gòn, chế độ CS đã phá hủy hoàn toàn nền kinh tế, xã
hội hài hòa, cùng với giáo dục, văn hóa, pháp luật của miền Nam, nghĩa là làm đão
lộn hẳn một nếp sống nhân ái, thương yêu chan hòa trong tất cả mọi tầng lớp dân
chúng miền Nam!
Ngày 30/4 cũng là ngày
mỗi chúng ta cần ghi nhớ để tự nhũ rằng:” Cả dân tộc Việt Nam chúng ta không những
chỉ nhắc tới ngày 30/4 như ngày Quốc hận của người dân Miền Nam, mà còn đừng
quên phải:
·
Nhắc tới những ngày giỗ của hằng triệu
nông dân, trí thức, thương gia Miền Bắc đã chết âm thầm và nhục nhã trong mấy
năm bị đấu tố;
·
Phải nhắc tới cái chết của hằng mấy triệu
quân dân của cả hai Miền Nam Bắc, nạn nhân của cuộc chiến tương tàn do Hồ chí
Minh và đồng bọn tạo dựng ra từ 1945, theo lệnh của Liên Sô, Trung Cộng, và
cộng sản Quốc Tế Đệ Tam;
·
Phải nhắc tới trên 800,000 vong linh bơ
vơ lạnh lẽo trên rừng hay dưới biển chưa siêu thoát được, trên đường vượt biên
vượt biển liều chết chạy trốn bọn Việt cộng, đi tìm tự do;
·
Chúng ta phải nhắc hết tội ác của Hồ chí
Minh và cộng sản Việt Nam ít nhất từ năm 1945 cho đến ngày hôm nay, để chúng ta
cùng chuyển ngày 30/4 thành một ngày Quốc Hận chung của cả dân tộc, từ đó biến
thành một "Ngày Quật Khởi" của toàn dân cùng đứng lên đập tan chế độ
cộng sản, để mau chóng mang lại cho đồng bào đầy đủ Tự Do Hạnh Phúc thực sự và
Ấm No Thịnh Vượng cho cả quốc gia Việt Nam;
·
Ngày nào còn bóng dáng của một tên cộng
sản trên đất nước nầy, ngày đó vẫn còn lảng vảng hồn ma Hồ Tặc với hai bàn tay
dính đầy máu tươi của đồng bào. Ngày đó dân Việt vẫn còn đói nghèo, dốt nát
bịnh tật triền miên, và ngày đó đất nước Việt Nam vẫn còn mãi mãi lạc hậu trong
thời kỳ đồ đá, mặc dầu thế giới đã bước qua thiên niên kỷ mới rồi!”
Rõ ràng là với sự lừa dối độc hại và đàn
áp tàn bạo, TC đã đi qua 72 năm cầm quyền bằng máu của người Tàu và tiền bạc
của Tây phương, thưa Bà Con!
Thưa
Bà Con,
Sau cùng, xin phép cho người viết Nói với Đất và
Nước: Đất
và Nước cũng là biểu hiện của Tổ Quốc, Non Sông.
Đất cũng là nơi
sinh sống của cả dân tộc.
Nước cũng là nguồn
sống nuôi dưỡng dân tộc.
Trong
những ngày đầu đời, tôi được nuôi lớn bằng nước sông Vàm Cỏ,
sống trên vùng đất cằn cỗi, và phải rời nơi chôn nhau cắt rốn khi
chưa đầy 3 tuổi. Do đó, tôi hầu như không có một kỷ niệm nào về quê tôi
dù chỉ là trong ký ức.
Ngược
lại, trong hơn 30 năm qua, tôi chỉ nói về Đất và Nước Việt Nam của
xứ tôi với nhà cầm quyền đang nằm dưới ách thống trị bởi “ngoại bang”.
Đất tôi đã và đang bị dày xéo vì những quyết định “vô cảm,
vô hồn và vô trách nhiệm” với
những công cuộc xây cất các đặc khu “giải trí” cho du khách quốc tế, những công
trình cốt chỉ để thu lợi và mang lại lợi ích cá nhân cho một thiểu số
cầm quyền.
Đất đang bị đem rao bán cho ngoại bang!
Nước đang bị ngoại bang làm vẩn đục!
Thân
mời Bà Con lắng nghe KTS Trần Thanh Vân, một người con của chế độ,
đã từng được đào tạo ở Trung Cộng với chế độ ăn uống và nhà ở hơn cả thầy cô của
Bà, nhưng cuối đời cũng phải thốt ra những lời dưới đây:
“Hiện nay họ (TC) đang làm nhiều việc ghê gớm hơn như xây dựng đại hàng
không mẫu hạm trên Biển Đông và các căn cứ hải quân... tôi nghĩ họ cũng sẽ làm
được đủ để doạ nạt chúng ta và các nước trong vùng.
Có điều, một thảm hoạ đông dân mà Nhà nước không vì dân, thì Nhà nước
sẽ khốn đốn vì sự phản ứng của dân. Có ai biết rằng trên đất nước Trung Hoa vĩ
đại đang có 200 triệu người sống lang thang không nhà cửa và đặc biệt hệ thống
băng đảng Mafia ở hầu hết các thành phố lớn như Thâm Quyến, Thượng Hải, Quảng
Châu... đang chia cắt quyền lực của đất nước họ hay không? Việc tầy trời này
thiết nghĩ cũng không cần nhiều lời và chính là việc của các nhà chiến lược.
Vậy thì mọi nỗ lực của họ có thể có một kết thúc có hậu hay không?”
Và…
Xin
chia xẻ cùng Bà Con lời cuối trong giây phút “giao thừa” trước khi …tưởng niệm
Ngày Quốc Hận 30-4 năm nay, ghi lại suy nghĩ của một cư dân Việt ở Lausanne, Thụy
Sĩ, người viết lượm lặt trên mạng toàn cầu nhận định về chính sách của
CSBV về tuổi trẻ Việt Nam ở trong nước như sau:
” … Cái gọi là “hoà hợp-hoà giải” của nhà cầm quyền trong
nước là nước cờ lâu dài. Họ kiên nhẫn chờ đợi và chờ đợi cho đến khi những chiếc
lá già cỗi sau cùng rơi về cội. “Cực đoan” của “những người bại cuộc” không
còn nữa, thay vào đó là một thế hệ khác trẻ hơn,
chán ghét hận thù, muốn quên quá khứ đau thương của cha ông, muốn vui chơi,
muốn sống theo lời ru ngủ, vỗ về của nhà cầm quyền. Chính thế hệ đó là mục tiêu của chế độ để hợp thức hoá
tính chính danh của họ, của đảng cộng sản với hy vọng dập tắt luôn những làn
sóng đối lập bên ngoài.
… Những chiếc lá sau cùng
đang dần dần rơi về cội, trở về với cát bụi và đem theo những nỗi niềm tha
hương buồn thăm thẳm của đời người. Có lẽ chẳng có dân tộc nào chịu nhiều đau
thương và hận thù như dân tộc Việt.”
Vậy, Tuổi Trẻ Việt Nam
trong và ngoài nước, nhân những ngày bi ai của Đất và Nước của cha ông để lại,
cần phải điều hướng tư tưởng và hành động như thế nào để nhằm vực vậy tinh thần
vua Duy Tân. Đó là “NƯỚC DƠ PHẢI LẤY MÁU MÀ RỬA!
Bài
hát “Bên Bờ Dại Dương” của nhạc sĩ Hoàng Trong có giục lòng các bạn chăng?
Đất nước tôi màu thắm bên bờ đại dương
Bắc với Nam, tình nối qua lòng miền Trung
Đất nước tôi từ mái tranh nghèo Bắc Giang
Vượt núi rừng già Trường Sơn
Vào tới ruộng ngọt phương Nam
Dân nước tôi từng đấu tranh diệt ngoại xâm
Trên máu xương từng hát ca bài thành công
Dân nước tôi nòi giống hùng cường Lạc Long
Làm gái toàn là Trưng Vương
Làm trai rạng hồn Quang Trung
Mai Thanh
Truyết
Ngày Quốc
hận Tháng Tư 2021
Nhóm Chống
Tàu Diệt Việt Cộng
No comments:
Post a Comment