Thursday, November 19, 2020

 

 

THưa BÀ Con, YourStory kỳ nầy xin giới thiệu BS Lương Vinh Quốc Khanh, một vị bác sĩ chủ trương chữa trị bằng Vit D. BS ra đi vì một cơn bịnh hiếm (chỉ có 1/50.000 trường hợp xảy ra). Đó là một loại “ung thư phổi” do một siêu vi “chưa được định hình (?)” (lời do BS Hoàng Lan, vợ của bs Khanh cho biết).

Xin ghi lại vài hang để tưởng nhớ một người bạn cùng chia xẻ “câu chuyện Việt Nam” gần 10 năm.

***

Tiếc Thương Một Người Bạn

Người Bạn tôi muốn nói nơi đây vừa mất ngày 6 tháng 10 năm 2013 lúc sau 10 giờ sáng. Tôi nghe tin Bạn đau nặng do một chứng bịnh rất hiếm là ung thư xương do một siêu vi lạ(!) qua một người bạn thân, bạn Chu Tất Tiến (CTT).

Nghe tin Bạn bịnh, nhiều lần tôi ngồi thừ ra…bao nhiêu câu hỏi được đặt ra là tại sao lại là Bạn mình? Tại sao với những nghiên cứu khoa học giúp đời còn dang dỡ mà Trời cao lại đưa Bạn đi xa…?

Khi nghe tin, tôi vội liên lạc với “phân nửa” của Bạn cũng là một bác sĩ, chia xẻ mối quan tâm về Bạn. Một điều tôi khâm phục “phần nửa” của Bạn tôi là giữa lúc sự sống và sự chết của chồng mình chỉ còn trong gang tấc như thế mà chị vẫn bình tỉnh, an nhiên tự tại khám bịnh nhân, vẫn nói chuyện cùng tôi trong tình bạn bè. Tôi không thấy nơi chị sự mất bình tỉnh hay đau thương trong đối thoại.

Đó không phải vì không thương chồng.

Đó không phải vì “vô cảm” trước sự ra đi của chồng.

Đó chính là chị đã NGỘ được sự tuần hoàn của Trời Đất, lẽ đương nhiên của cuộc sống.

Chị đã đứng trên nỗi đau khổ riêng tư để tiếp tục con đường mang tình yêu thương cứu giúp những người cần được giúp trong vấn đề y tế.

Xin cám ơn chị đã soi sáng cho tôi thêm một lần nữa tấm gương giúp đời vô vị lợi của chị.

Trở về người Bạn của tôi.

Tôi quen Bạn từ đầu năm 2002, sau khi Bạn đọc được bài báo của tôi trên Orange County Register nói về tình trạng ô nhiễm nguồn nước ở Đồng bằng Sông Cửu Long sau hai năm thâu thập mẫu nước và đất ở Việt Nam và phân tích ở Cali. Từ đó chúng tôi quen nhau, thân nhau, đồng cảm và chia xẻ cùng nhau về những vấn đề của Đất và Nước.

Bạn tôi, tuy không mở phòng mạch hay khám bịnh, chỉ chuyên tâm về nghiên cứu và điều hành Cơ quan Nghiên cứu Y khoa Việt Mỹ (Vietnamese American Medical Research Foundation – VAMRF). Và cũng tại Cơ quan nầy, trong suốt hơn 10 năm qua, tôi thường được lên tiếng nói về những vấn nạn môi trường ở Việt Nam, trao đổi cùng một cử tọa chuyên môn trong ngành y khoa.

Mối thâm tình giữa hai chúng tôi không ngừng ở đây. Bạn hầu như chưa bao giờ từ chối những yêu cầu của tôi trong việc “vác ngà voi”, giúp tôi hết mình trong mọi sinh hoạt. Đặc biệt, trong buổi ra mắt sách “Trận đánh An Lộc”, Bạn đã “chìu” tôi tổ chức một buổi ra mắt rất trang trọng nhằm mục đích vinh danh những người lính chiến tham dự vào cuộc chiến thắng An Lộc. Trung tướng Nguyễn Văn Minh, Tư lệnh chiến trường vừa viết xong lời tựa cho cuốn sách, nhưng chưa kịp in thì ông đã ra đi.

Buổi Ra mắt quy tụ Chuẩn tướng Mạch Văn Trường, Trung tá Nguyễn Ngọc Ánh và cũng là hai diễn giả ngày hôm đó trình bày chi tiết trận đánh. Ngoài sự hiện diện của Bà Nguyễn Văn Minh và toàn thể gia đình đến từ San Diego, còn có mặt người hùng Biệt cách dù Đại tá Nguyễn Văn Huấn, Thiếu tá “diệt xe tăng Cộng” Châu Văn Tài, một người bạn đồng môn Petrus Ký của người viết. Cũng không quên nhà báo Lê Phát Được và Nguyễn Ngọc Quỳnh đến từ Houston. Viết ra đây nhằm mục đích nói lên tinh thần của người con Việt, luôn nghĩ về những người lính Việt Nam, dù Bạn và tôi chưa có một ngày được vinh dự “làm lính”.

Về lương tâm nghề nghiệp, Bạn luôn mở lòng để giúp đở bạn bè khắp nơi. Bạn đã từng cho tôi ngoài số điện thoại văn phòng, còn thêm điện thoại nhà, điện thoại cầm tay để tôi liên lạc mỗi khi cần đến. Bạn thường dặn tôi, hể có người bạn nào dù ở địa phương hay đến từ xa, có bịnh trạng ngặt nghèo nào cứ mang đến, để Bạn có thể giúp được gì không? Việc làm nầy hiếm thấy trong y giới của Bạn tôi, giữa một xã hội lấy vật chất cá nhân làm nấc thang “giá trị”.

Xin nguyện noi gương Bạn cho những ngày còn lại của cuộc đời.

Một chi tiết có lẽ ít người biết đến, ngay cả người sống bên cạnh của bạn tôi, đó là chuyện Bạn tôi đã khước từ…cộng tác với phía bên kia! Số là, một người “có liên hệ” với phía bên kia, đã đến văn phòng Bạn và có sự hiện diện của tôi. Mục đích cuộc nói chuyện là Bạn và tôi được lời gọi tiếp tay cộng tác với cường quyền. Và câu trả lời khẳng khái và dứt khoát của Bạn là KHÔNG.

Xin cảm phục tấm lòng sắt son của một người con Việt.

Trong số bạn bè ngoài y giới, có lẽ Chu Tất Tiến và tôi là hai người bạn trao đổi nhiều nhứt với Bạn. Chúng tôi nói về nhiều chuyện, từ chuyện Cộng đồng cho đến nhân sự, từ chuyện khoa học cho đến chuyện nước non, từ một bài publication cho đến những buổi xả “stress” sau công việc. Ba chúng tôi sống gần nhau, chia xẻ nhau, sửa chữa, phê bình nhau về nhiều khía cạnh.

Thưa Chị Nguyễn Thị Hoàng Lan,

Những lời trên đây là những lời đầu tiên và cuối cùng tôi viết cho Bạn tôi, viết giữa cơn xúc cảm cùng độ. Khi nghe bạn Tiến báo tin, tôi đã gọi điện thoại cho chị vì ở quá xa. Chị đã cho tôi số điện thoại của Bạn trong nhà thương và dặn:” Anh nên gọi cho “ảnh” vì ành nhắc đến anh”. Chị còn dặn thêm nếu anh gọi vào mà không có tiếng trả lời là ảnh đang được truyền máu Tôi đã gọi và không có trả lời.

Gọi lại cho bạn Tiến, dăn bạn Tiến đi đón tôi vì tôi muốn gặp Bạn khi còn ở dương trần để anh em chia tay nhau lần cuối, nhưng lại không đi được, đành phải lỗi hẹn với Bạn. Xin tạ tôi cùng Bạn.

Thưa Bạn,

Nếu Bạn còn chưa xa cõi ta bà nầy, xin Bạn nhận nơi đây tấm lòng kính phục của một người bạn, lớn tuổi hơn Bạn, nhưng nguyện xin theo con đường phục vụ cho tha nhân với một cung cách vị tha, một tinh thần từ bi, bác ái mà ngôn từ không thể hiện hết ý nghĩa so với TẤM LÒNG của Bạn.

Bạn tôi, chính là Bác sĩ, Giáo sư Lương Vinh Quc Khanh

Houston 8/10/2013


 


 

No comments:

Post a Comment