Sunday, July 21, 2019




Tôi Nói Với Tôi

Hàng năm, vào tháng 11, tôi đều chụp hình cây phong trước văn phòng của tôi ở đường Azusa, West Covina, CA. Cứ mỗi độ đầu tháng 11, lá cây phong bắt đầu chuyển màu. Tôi thường chụp hình vào tuần lễ thứ hai của tháng để nhìn một phần lá đổi màu mà thôi.
Vì sao tôi để tâm nhiều đến tháng 11?
Vì trong suốt thời gian còn tồn tại trên cõi ta bà nầy, tháng 11 là tháng mang đến cho tôi hai dấu ấn mà tôi vẫn mang theo trong suốt cuộc hành trình truy tìm…Cái Tôi!
Thưa Quý Bạn,
Phần trên của thân cây ngả qua màu cam đậm và chừa phân nửa phía dưới vẫn còn màu xanh, tuy không còn là màu xanh biếc lúc còn “thanh xuân, nhưng màu xanh đã có một vài điểm “sương” sang màu ngà ngà. Căn phòng nầy là nơi tôi “trụ trì” trong suốt 17 năm trời. Nếu bạn nhìn bức hình trên, có tất cả 13 hình in dấu thời gian tháng 11 hàng năm ở vùng West Covina nầy. Tuy chụp vào cùng một thời điểm mỗi năm, nhưng thời tiết thay đổi, có khi sang thu sớm hay mùa hè kéo dài, do đó có khi Bạn thấy lá xanh còn nhiều hoặc lá vàng và lá đổ sang màu hổ phách nhiều hơn…
Và vào cuối tháng, tôi lại chụp một lần nữa, lần nầy lá cây đã hoàn toàn thay màu chuyển sang màu “gạch đỏ tím xậm” (mauve), sắp sửa chuẩn bị cho một chuyến ra đi…mùa lá rụng!
Từ đó,
Thưa các Bạn,
Cái đẹp của màu lá cây ở tuần lễ thứ hai được tôi nhìn như đời người cuối tuổi trung niên, tóc đã ngã qua màu muối tiêu, đầy kinh nghiệm chính chắn cũng như đã trải qua một đoạn đường “chiến binh” khá dài.
Còn cái đẹp của lá vào tuần lễ thứ tư của tháng thể hiện nét dày dạn phong sương của cuộc đời, có những lúc lên bổng xuống trầm để rồi kết tinh lại thành từng chiếc lá khô.
Cuối cùng, từ từ lìa khỏi thân cây như, giống như tâm trạng của một người sắp sửa chấm dứt thời gian dong ruổi trên đường hoat động.
Sở dĩ tôi không muốn nói tới giai đoạn sắp sửa lìa đời của con người, vì với tôi, làm sao chúng ta có thể từ bỏ cõi tạm dung nầy được một khi nợ trần chưa trả dứt? và nợ nước chưa đền xong?
Sống ở giai đoạn cuối của cuộc đời, ta không thể làm như chiếc lá “an nhiên tự tại” chờ một cơn gió thoảng để xa lìa thân cây, mà là cần phải cô đọng những suy tư, toan tính để làm một chuyến tàu cuối cùng trước khi…đi qua bờ giác.

Hình chụp tại Cty BKK vào ngày 7/11/2012

Và tôi đang làm điều đó cho đến hôm nay - 2018.
Cuối tháng 3/2018 vừa qua, tôi vừa hoàn tất quyển sách (hy vọng là cuối cùng trong đời), đó là quyển “LỐI THOÁT CHO VIỆT NAM” trong đó tôi đã trang trãi và đúc kết tất cả những suy nghĩ của chính mình về Đất Nước trong suốt 30 năm thực sự nghĩ, viết, và “làm” cho Quê Hương.
Bây giờ, tuy nói như thế, nghĩ như thế, nhưng hàng năm, mỗi lần nhìn lá phong vào tuần thứ tư của tháng 11, tôi vẫn cảm thấy có gì lâng lâng trong đầu. Đó là:
·         1 - Những hình ảnh cũ đã hiện về, hình ảnh từ lúc tuổi thơ choáng ngợp ánh đèn của thủ đô Sài Gòn thời cuối năm 1945 khi vừa “chạy giặc” từ dưới quê ở Bàu Trai, Hậu Nghĩa cùng với gia đình;
·         2 - Hình ảnh từ thưở thanh xuân hoa mộng với bao mối tình học trò, sinh viên, cùng với biết bao thêu dệt của mộng giang hồ;
·         3 - Và cuối cùng, hình ảnh cùng dư âm còn lại của những quyết định thành bại trong tuổi trung niên và gần cuối đời.
Có nhiều quyết định tôi làm đúng, mà cũng có không ít quyết định sai.
Nhưng trong giờ phút nầy, cung cách suy nghĩ nhị nguyên “đúng – sai” trong tôi không còn có ý nghĩa gì nữa!
Khi lá đã sắp sửa rời thân cây thì…có nghĩa gì đâu của sự thành bại
Một khi đã chấm dứt cuộc đời, tất cả chỉ là môt chữ KHÔNG
Nói như thế!
Nghĩ như thế!
Nhưng mỗi lần tháng 11 qua đi, lòng tôi vẫn cảm thấy bồi hồi. Thêm một năm trôi qua, đường về Việt Nam ngày càng dài thêm và tuổi đời lại đồng biến với thời gian và sức người sinh học cũng có giới hạn trong cõi ta bà nầy...
Đường xa chi mấy!
Càng đi, tuy vẫn một lòng sắc son với Đất Nước nhưng dạ vẫn chưa yên vì quê hương còn quá xa, vói tay không tới.
Nhìn lại suốt chặng đường đã qua, bè bạn cũng lắm, cùng khắp năm châu.
Nhưng bây giờ, ở buổi hoàng hôn của cuộc đời, bước đi của tôi dường như nặng hơn, chậm hơn, và cô đơn hơn. Nhìn bên tay mặt, liếc qua tay trái, tôi hình như chẳng còn thấy ai bên cạnh, có chăng là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, ẩn ẩn hiện hiện chung quanh.
Tôi có bị quáng gà hay không?
Thưa không. Chắc chắc là không!
Một người bạn thân của tôi đã từng ví von đất Bolsa là đất “thần kinh”, nhưng không phải là đất của vua chúa, của những cô gái Huế thướt tha, mà là đất của những người bị bịnh thần kinh! Tôi hoàn toàn chia xẻ suy nghĩ sarcastic nầy của bạn. Gần tròn 6 năm chuyển qua Houston, tôi vẫn phải chiêm nghiệm tình trạng gió tanh mưa máu của cộng đồng, mất đoàn kết giữa những người nói cùng một tiếng nói mà dường như…quá cách xa?
Ngoài ra, tôi còn nhận thấy thêm rằng con người hôm nay quá mau thích ứng với hoàn cảnh dù trong điều kiện tốt hay xấu, đổi màu nhanh hơn kắc kè!
Phải chăng đây cũng là một hình thức “sinh tồn” trong chủ thuyết sinh tồn của Cố Đảng trưởng Trương Tử Anh, hay xu hướng “Biến cải” của Cố GS Nguyễn Ngọc Huy?
Hay đây là một loại sinh tồn của của thời kỳ trước cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật trong thế kỷ 18?
Từ Chủ thuyết dân tộc sinh tồn, rồi Xu hướng biến cải cố gắng mang đến một lộ đồ cho dân tộc tiến về một nước Việt có tự do, nhân quyền, và còn giữ được truyền thống dân tộc, chứ nào phải như cung cách hành xử của nhiều “bậc thức giả” vẫn còn …đong đưa trong chính cái vô minh của mình hiện tại!
Tôi đã từng viết những bài về tháng tư buồn, bây giờ lại thêm tháng 11 buồn nữa.
Suốt hơn 30 năm qua, tôi vẫn nghĩ mình như là thân con én, dù không mang lại mùa xuân, nhưng cũng có thể báo hiệu mùa xuân.
Nhưng ngày hôm nay, tôi đã hoàn toàn sai lầm, thân con én nầy đã không hoàn thành nhiệm vụ “báo hiệu mùa xuân” vì… đêm đen mùa đông của Dân tộc vẫn còn mịt mù trước mắt!
Biết đến bao giờ tôi nhìn thấy được mùa Xuân Dân Tộc đây?
Mong các bạn trả lời giúp cho.
Phổ Lập Mai Thanh Truyết
Cuối Thu 2018


No comments:

Post a Comment