Một Nhân Sĩ Lớn Của Miền Nam
Vừa Nằm Xuống:
GS Nguyễn Văn Trường
Nhận được hung tin anh bị stroke ngày
cuối năm 2017, trong lúc tôi đang trên đường qua Paris để tiễn đưa bà chị Hai
đang hấp hối ở tuổi 94. Nỗi bàng hoàng lẫn xúc động làm tôi hụt hẫng, Suốt mấy
ngày qua, có thể nói, tôi không làm gì được cả. Gọi khắp nơi trên thế giới
thông báo cho người thân, cho bạn bè…
Và sau cùng tin không vui thật sự đã
đến khi biết được chị và các con quyết định cho rút ống để anh ra đi thanh thản
ngày 3 tháng giêng lúc 12:30 trưa.
Biết và quen với anh, cùng đi với
nhau suốt 45 năm trường…
Anh, một người anh, một người bạn
vong niên, một người Thầy đã từng …can ngăn, khuyên nhũ tôi biết bao nhiêu lần,
nhứt là mỗi lần “tôi lên cơn điên ”với những cây cổ thụ già” ở đại học vì cung
cách bảo thủ trong giáo dục đại học.
Anh vực tôi dậy trong những lúc gian
nan nhứt trong cuộc sống gia đình.
Và anh cũng là người đọc các bản thảo
bài viết của tôi. Anh góp ý, thêm ý, khuyên tôi cần dịu giọng để “người ta” còn
đọc thay vì thấy tên tôi là…vứt sọt rác!
45 năm!
Quả thật là những năm dài, nhưng hôm
nay tôi vẫn thấy vẫn còn quá ngắn vì chưa hấp thụ được hết những gì anh em muốn
trao đổi. Bài “Ái lực – Affinity”, bài “Đoạn ái”, hai anh em mình nói
và phân tích có một buổi, vẫn chưa hoàn chỉnh và đi đến kết luận cho bài viết.
Lần gặp cuối là ngày 17/12, trong
phần phát biểu anh nói rất nhiều về người em nầy…hiện vẫn còn khắc sâu trong tâm
trí tôi hình ảnh lời lẽ ôn tồn nhẹ nhàng của anh.
Sau đó một tuần, anh có gọi điện
thoại để nói anh vắng mặt không thể đi ăn trưa với “Nhóm Thứ tư” hàng tuần.
Anh có thố lộ là anh chị vừa đi xem lô đât mà “mấy đứa nhỏ” chuẩn bị cho anh
chị một khi hậu sự…
Thế mà, điềm “gỡ” nầy đã biến thành
sự thật. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh đã về nơi an cư mới, rời bỏ căn nhà ở
đường Chestnut Springs mà mấy cháu đã chuẩn bị cho anh chị ngay ngày đầu tiên
anh đặt chân đến Mỹ.
Anh đi rồi…
Một vì sao LỚN đã ra đi!
Anh Trường ơi!
Làm sao tôi quên được những lời nói
nhẹ nhàng gói trọn vẹn những ân tình mà anh muốn gửi.
Theo tôi, đối
với nhiều bạn bè, đôi lúc họ cho cung cách quá “khiêm cung” của anh làm họ e
dè…và gán cho anh là anh quá “tròn”, đôi khi là “ba phải”. Nhưng đối với riêng tôi, chính
cung cách đó mới chuyển hóa được người khác. Anh đã trang trãi trọn vẹn suy nghĩ
sang suốt của Anh bằng một tâm lành, không trau chuốt, không nắn nót.
Biết bao nhiêu lần, anh gọi tôi bất
cứ lúc nào, bất cứ giờ nào, để nói hay góp ý cho tôi một vấn đề gì đó, hoặc chỉ
để nói một vài câu như: toi đi nhiều quá nghe Truyết, toi phải giữ
gìn sức khỏe, toi hơn 70 rồi…và nhiều nhiều lắm.
Những hàng chữ nầy tôi đang viết cho
anh trong khi ngồi bên phòng bịnh của chị Hai tôi. Chị nhắm mắt và cũng chờ
ngày đi, nhưng tôi nghĩ sự có mặt của người em Út làm chị an tâm!
Tôi đang khóc đây anh.
Khóc vì không được gặp mặt anh lần
cuối.
Số tôi bạc phước, những người thân
yêu nhứt của mình ra đi mà cũng không được thấy mặt hoặc vuốt mắt:
- Ba
tôi mất lúc tôi đang học ở Pháp;
- Má
tôi mất, dù ở chung nhà, nhưng tôi lại vắng mặt lúc Má lâm chung, cho đến hôm
sau mới về được;
- Và
Anh, anh ra đi khi tôi cũng đang ở Paris.
Thật oan nghiệt thay cho phần số của
tôi!
Anh đi nghe anh Trường.
Xin
hứa với anh là tôi vẫn tiếp tục con đường quê hương, sẽ góp sức cùng chị và các
cháu mang Anh về Đất Mẹ một khi Đất và Nước không còn bóng dáng những người
Cộng sản Bắc Việt nữa.
Xin hứa cùng chị và các cháu mang anh về lại Sài
Gòn sau khi vắng bóng cường quyền!
Chắc chắn Anh ra đi một cách bình an,
Phổ Lập - Mai Thanh Truyết
Kỷ niệm ngày 3 Tháng 1, Năm 2018
Kỷ niệm Tết Đinh Dậu 2017
Tiễn Anh
"Hôm nay kẻ ở người đi
Tiếc thương biết nói năng gì đây anh?
Khi lời tắt nghẹn âm thanh
Mang theo ước nguyện chưa thành mai sau
Quê hương còn đó niềm đau
Mất anh thêm một nỗi đau khôn cùng
Kinh cầu nhang khói chập chùng
Hương hồn thanh thản muôn trùng thoát siêu"
No comments:
Post a Comment