Thưa Quý Bà Con Đồng-hương Thân-hữu Cố Đô Huế (nhà mình):
https://en.wikipedia.org/wiki/ |
Vì "người nhà" ở Huế phải vào Saigon thăm con cháu nên vài ngày nữa anh Đạm mới gửi quà TPB được, theo đúng thủ-tục khỏi bị làm khó dễ. Lần này nhiều hơn một chút. Gọi phone báo trước đã vui.
Vài ngày nữa là Thanksgiving, lễ đặc-biệt truyền-thống của dân Mỹ : ăn uống ê-hề sau thu-hoạch mùa màng đồng áng, chính là ăn gà tây -mà năm nào cũng được TT tha. Là dịp gia-đình đoàn-tụ một lần trước khi bước vào mùa Đông khắc-nghiệt. Nay chỉ 3% người làm nghề nông mà nuôi cả nước, gửi ra cả các nước nghèo. Dân thành-phố, di-dân mới không mấy quan-tâm, vui được nghỉ ngày Thứ Năm, bắt cầu Thứ Sáu đổ xô chen nhau mua hàng rẻ (nay thì online) và có luôn 4 ngày nghỉ, có thể đi chơi xa, gặp nhau. (ăn phở còn thấy ngon hơn con gà tây của chủ hãng cho).
Tưởng là ít ! Nhiều thân-hữu của Thị-trưởng Westminster đương-nhiệm Tạ Đức Trí từ Cali xa-xôi, đảng Cọng Hòa thiểu-số, cũng phải vận-động ráo-riết cho chắc (chắc ăn/đậu, nếu được thêm ít phiếu của Mễ).Đông "phe ta" đến dự dạ-tiệc dạ-vũ gây quỹ, có lẽ do giáo-sư Long nhà mình đứng mời, và match những ủng-hộ của người tham-dự.Match lại ? -ghi tên tham-gia "Phong Trào Việt Hưng" (theo thủ-tục)
Rồi hôm sau : tiến-sĩ Mai Thanh Truyết từ Houston lên ra mắt sách, nói chuyện thời-cuộc "Con Đường Nào Cho Việt Nam" ở phòng hội Cao Niên.Khỏi bàn cãi, khỏi phải "ngôn" : phải diệt Cọng-sản Bắc Việt.Ông chọn : bất tuân dân sự ! -civil disobedience.Mọi người cứ đóng cửa trùm mềm, đình-công bãi thị, không hốt rác, không bán xăng ... từ ít, nhỏ, đến lớn, nhiều, từ địa-phương đến khắp chốn ...Không bỏ sót cơ-hội nào để tấn-công, không van xin, thụ-động chấp nhận. (khác với xưa : cộng quân tấn-công, quân ta vô sự).
Tập Cậ̣n Bình sang Hà-nội dự APEC, có người cho rằng chỉ kinh-tế mà thôi.
Nhưng dân mình tinh khôn hơn: chống Tàu xâm-lược, chống CSVN nhu-nhược. (nói đâu ra đấy, không như nhiều cụ ở đây, cứ ấm ớ)
Công-an phải canh chừng dân, vây ngăn trong nhà, nói không lại thì la ó.https://www.youtube.com/watch?v=n_xTYdk2bDQ
Việt-cọng đang thua dân, đang sợ dân.
Dân không sợ, đang tấn-công, đang thắng.
(xin chịu khó xem đến cuối : dùng mọi biện-pháp để đánh đuổi ... nếu thiệt-hại về tính mạng thì phải hoàn-toàn chịu trách-nhiệm...)
Nhân chuyện piss on, piss off lại nhớ bảng số xe, được cho là hay nhất, bằng tiếng Anh : IM2BZ2P (sorry, I have BPH)
Người mình thì có cô Bích-Phượng (con tướng Lê Minh Đảo) phi ngựa VNCH (xem hình)
Ra DMV hỏi bảng số SAIGON chắc-chắc là đã có người mua rồi.
Cũng còn SAIGON 2, VNCH 3 ... cho vui.
Cực Lạc là đây, là vui mà cũng cực.Vui nên tiếc, không chịu rời, Cực nên mong tìm nơi khác chơi.Xoa mạc-chược mà "coong-xuyên-kín-phình" là lạc nhất, nhưng ngồi suốt ngày thì cực cái nớ thiệt : 2BZ2P !
Lạc nữa : nhiều trả lời qua meo, với qua phôn.2017-11-16 9:10 GMT-05:00 Tam <tam@.com>: từ Annandale.Anh Trinh : Co giao CTTN Khanh-Tinh chua chết .Vi đèn ngay 25/10/2018 co moi “chết” anh a !!!!!!!2017-11-16 9:35 GMT-05:00 <lan@y.com>: từ Fairfax,Đám tang Cô Khánh Tỉnh ở Cali mà...Như mười ngày trước ...2017-11-16 11:36 GMT-05:00 Chanh <chanh@.net> từ Cali.Nhờ anh sửa lại cho rỏ cô Khánh Tỉnh mất năm 2017 (chứ không phải 2018)Ngoài ra có lẻ phần kế tiếp viết về 1 người khác mới mất tại VA? Bắt dầu từ giờ hạ huyệt....linh hồn Constance T. Nguyễn ...Võ Văn Bằng dân Nam Phổ, cựu đội sinh Thiếu Niên
Lạc ... lối ? nhiều người nhận và chuyển video được thưc-hiện năm 1985 bởi cơ-quan "Chính-xác trong Truyền-thông" (Accuracy in Media - http://www.aim.org/ ) phản-bác loạt phim 13 kỳ của hệ-thống PBS hồi đó (now again).
Vì lỗi typo, nhiều người nhận không xem được và chuyển đi nữa.
Phim chuyển âm được bà Trần Ngọc-Chi (Mary Chi Ray) giới-thiệu.
Phim có giáo-sư Nguyễn Ngọc Bích xuất-hiện
Đáng tiếc là Giám-đốc Reed Irvine qua đời sớm (2004 @Rockville), chúng ta mất đi một người bạn tốt. Nếu có thương thì thương AIM bây giờ, đóng góp qua CFC #70125
Sao chúng ta chỉ thương khi người đã qua đời.Tự dưng nhớ, thương người bà con đồng-hương Vỹ Dạ nhà mình : ca-sĩ Quỳnh-Giao, Công-tằng Tôn-nữ Đoan-Trang (1946-2014), ái-nữ của cụ Ưng Quả và ca-sĩ Minh-Trang.Cuộc đời nghiệt-ngã, đem đời mình tô đẹp đời người ...
NMTrinh
Hay cứ hỏi hắn, gọi số cell (202) 299-7454
Nhưng không ai quên công lao khó nhọc hy-sinh của người lính VNCH và Hoa-kỳ, nói chung.
Nhạc-sĩ "mệ" Vĩnh Điện nhà mình phổ nhạc bài thơ, đúng dịp lễ Cựu-chiến-binh.
Cám Ơn Người Lính MỹThank you, the American SoldiersPoem: Thanh-Duong NguyenMusic: Vinh DienTranslation: Binh-An TrịnhBao nhiêu mùa Lễ Tạ Ơn cho vừaĐể tạ ơn người lính Mỹ năm xưa.Hình ảnh của anh bồng bế những trẻ thơ,Trong lúc giao tranh trong cơn hoạn nạnThắm thiết tình người dù điều đơn giản.Giữa đạn bom sống chết thật mong manh.Người dân Việt Nam, người Mỹ các anhĐã có lúc khổ đau, cùng nhau chia sẻ.
How many Thanksgiving seasons would be enough for usTo thank the American soldiers from those old days?Pictures of you carrying our childrenOn the battlefields, in perilous moments,Were simple things that best defined humanityWhen human lives were dangling in the line of fire.We the Vietnamese people and you the American peopleHave once shared the sufferings with one another.
Anh ôm đồm hai tay hai đứa,Súng kẹp trong tay, chân bước vội vàng.Cha mẹ chúng chết hay đã bị thương?Đứa trẻ khóc giữa mịt mờ khói súng.
Under your arms you carried two kidsWhile holding your gun in fast-paced motion.Who knew if their parents were killed or injured?Only their cries were heard amidst gun smoke.
Anh bế nó chạy trên con đường làng vắng.Quấn cho nó tấm chăn mỏng che thân.Lội dưới ruộng đồng nước ngập ngang lưng.Đứa trẻ ấm trên vai người lính Mỹ.
You picked up a child along a deserted country road.You wrapped his tiny body in a thin blanket.And while you waded through muddy rice fieldsHe was kept warm on your shoulders.
Anh bế nó trong căn nhà đổ nát.Bước qua tan hoang, qua cảnh đau lòng.
Đến một nơi nào tạm trú yên lành.Giữa lúc hiểm nguy bên ta bên địch.
You picked up a child from a collapsed houseYou carried him through the ruins of warAnd brought him to a safe refugeWhile dangers were all around you.
Anh vác nó đường hành quân vai nặng.Đi giữa rừng để tới trạm cứu thương.Đứa bé trúng đạn anh gặp trên đường.Máu nó thấm trên áo người lính Mỹ.
You carried a child along the battlefieldInto the forest towards a medics unit.For you found that child with a bullet wound.And his blood was dripping on your jacket.
Anh đã ngồi với một đàn trẻ nhỏ.Tay súng chở che trong một chiến hào.Chúng nằm im nghe súng nổ qua đầu.Ánh mắt tin cậy nhìn người lính Mỹ
You were in a trench with a bunch of kids.Your gun being held tight to safeguard them.They listened to bullets ripping over their heads.And looked up to the American soldier with trust.
Anh đã cõng những người già người trẻ.Băng bó vết thương máu chảy thịt rơi.Họ lạc người thân mỗi người một nơi.Được anh giúp người lính Mỹ xa lạ.
You carried the old people, the young people.You affectionately tended to their wounds.They lost their loved ones in the war.But got this strange American soldier to turn to.
Có thể hôm nay anh không còn nữa,Có thể hôm nay anh lẩm cẩm già nua.Anh không nhớ nữa cuộc chiến tranh qua,Không nhớ những đứa trẻ trên tay anh thuở nọ.Nhưng chúng tôi người Việt Nam vẫn nhớKhi nhìn những hình ảnh cảm động này.Thêm mùa Tạ Ơn để nói thêm lời cảm ơnNgười lính MỹTrên quê hương tôiLửa khói.
Today you might have passed away,Today you might have grown too oldTo remember the war of those daysAnd the children you once carried in your arms.But we the Vietnamese people – we remember you,Whenever we look at these touching images.One more Thanksgiving for us to say thank youThe American soldiersWho once went to our countryAt a time of fire and smoke.
Nguyễn Mậu Trinh
No comments:
Post a Comment