Tuesday, August 16, 2022

 

Thư gởi người em gái Việt tại Hoa Kỳ 

Em gái Việt thân mến, 

Hàng năm mỗi lần gió Đông về gợi nhớ lại những ngày của tháng chạp, tháng chuẩn bị cho cái Tết cổ truyền Việt Nam mà dư luận ở Việt Nam (có thể qua gợi ý của VC) đang cổ súy phong trào hủy bỏ những ngày truyền thống thiêng liêng nầy, tôi muốn viết cho em và về em, một người em gái Việt mà tôi gặp đầu tiên trên bước đường dong ruỗi nơi quê người.

Em thân mến,

Tôi đã gặp em qua sự tình cờ, trong một buổi nói chuyện do một tổ chức nghiên cứu y khoa Việt Mỹ gần đây. Em đã cùng chồng là một bác sĩ tham dự vào câu chuyện bauxite Việt Nam, câu chuyện thường không mấy hứng thú và hấp dẫn đối với những người phụ nữ thuộc "giai cấp" của em. Tôi đã quan sát em, thoáng nhìn ánh mắt và cung cách em theo dõi câu chuyện khô khan của tôi. Tôi đã cùng chia xẻ chai bia với chồng em trong buổi nói chuyện.

Và từ đó, tôi và vợ chồng em có thêm nhiều dịp để trao đổi với nhau cùng các bạn bè khác về câu chuyện nước non. Đây quả thật là một sự tình cờ ngẩu nhiên và lý thú của tôi. Ngẩu nhiên vì em là người tôi gặp có thể nói lần đầu tiên trong những ngày tháng đi đó đây suốt 20 năm qua. Lý thú là vì sau những lần gặp sau đó tại nhà em cùng bạn bè, tôi đã thấy được ánh mắt đầy tự tin và tích cực qua những phát biểu đóng góp của em về câu chuyện Việt Nam. Em đã đóng góp trong tinh thần hết sức xây dựng và hòa nhã nhưng không có nghĩa là không quyết liệt trong luận cứ của mình. Những ý kiến phản biện của em đối với bạn bè của chồng cũng như việc không đồng ý với lý tưởng và con đường của chồng đang đi làm cho tôi suy nghĩ nhiều.

Chính vì thế mới có lá thư gởi cho những người em gái Việt ở những ngày cuối đông nầy trên đất khách.

Em biết không, trong cuộc sống vật chất nơi quê người, đối với giai cấp được ưu đãi như gia đình em, nhiều chị em Việt sống trong điều kiện khó đi ra ngoài cái khung vô hình, đó là chiều hướng cá nhân chũ nghĩa, hưởng thụ thoãi mái do nguồn tài chính dồi dào do chồng kiếm được như đi shopping, nói chuyện gossip với các bạn gái khác có cùng điều kiện kinh tế giống nhau.

Nhưng trái lại, tôi thấy trong em có điều khác lạ. Em không đi con đường trên mà lại có nhiều suy nghĩ đột phá trong vấn đề nước non. Em không có cái "kịch cỡm" như nhiều  người vợ của "giai cấp bác sĩ" (cũng như tôi cũng không thấy những nét hưởng thụ nơi chồng em!)  Tôi không biết tôi có chủ quan hay không, nhưng tôi tin rằng không vì tôi đã trao đổi với em hơn một lần về thái độ và hành động của những người con Việt đối với đất nước nơi hải ngoại.

Em thân mến,

Trong Phật giáo, Đức Phật đã vạch rõ là có tới 84 ngàn pháp môn để tu tập, nghĩa là chúng ta cũng có hàng ngàn hướng đi để cuối cùng hy vọng đạt đến một mục tiêu chung cuối cùng là mang lại tự do, nhân quyền, và một số phúc lợi căn bản cho bà con mình còn đang sống cùng khổ ở Việt Nam. Đó là tiền đề và kết luận duy nhứt của những người con Việt tha hương còn đoái hoài đến quê cha đất tổ.

Dĩ nhiên trên bước đường đi trên, có những suy nghĩ khác nhau đôi khi trái nghịch nhau giữa các cá nhân, giữa các hội đoàn hay đảng phái. Nhưng điều đó không có nghĩa là phải triệt hạ nhau, tiêu diệt lẫn nhau. Dù muốn dù không, chúng ta phải trân trọng tất cả những người còn có tấm lòng Việt Nam, cưu mang một hoài bão đem lại bình an và hạnh phúc cho con dân Việt.

Dù chủ trương như thế nào đi nữa, tấm lòng sắt son với đất nước của những người dấn thân ở hải ngoại cũng đủ để cho chúng ta trân trọng cho dù hướng đi có bị vấp phải sai lầm, cho dù hành động có tạo ra vài đáng tiếc.

Chúng ta sống trong thời đại toàn cầu hóa, trong một thế giới đa cực, chúng ta không còn dựa theo một chủ thuyết tư bản hay chủ nghĩa xã hội để làm nền cho sự phát triển đất nước. Ngày hôm nay chúng ta không còn thì giờ để chiêm nghiệm và "lập thuyết" nữa.

Thế kỷ 21 hôm nay cho chúng ta thấy một thế giới MỞ, mở cho mỗi cá nhân và mở cho tập thể thậm chí cũng mở cho những người quản lý đất nước. Thế giới ngày hôm nay không còn chỗ đứng cho chủ nghĩa độc tôn, độc đảng. Quan niệm lãnh tụ phải được thay thế bằng cung cách làm việc tập thể (team work). Kinh nghiệm Việt Nam cho chúng ta thấy chính sách quản lý của 14 Ủy viên Bộ Chính trị Việt Nam đã đưa đất nước vào chỗ bế tắt và nghèo đói.

Em thân mến,

Câu chuyện Việt Nam vẫn là mối ưu tư hàng đầu của mỗi người trong chúng ta. Nó chiếm lĩnh trọn vẹn quỹ thời gian của chúng ta, trong những lúc ăn uống, lúc làm việc kiếm cơm, ngay cả những lúc trà dư tửu hậu nữa. Tại sao em biết không? Vì đó miền đất tổ của cha ông ngàn đời để lại. Vì đó là nơi trên 85 triệu bà con mình còn quằn hoại đau khổ trước gọng kềm của chế độ. Chúng ta không thể vui trong hoàn cảnh như thế. Chúng ta không thể quên dù là trong giây phút tiếng kêu thương tuyệt vọng của những người cùng khổ trên quê hương.

Tôi có "cải lương" khi trang trải những suy nghĩ trên với em hay không, hở người em gái Việt trên đất Mỹ? Tôi hy vọng là không; vì trong một sát na nào đó, tôi đã thấy ánh mắt chú tâm của em khi nghe tôi nói về chuyện Việt Nam.

Đối với tôi, người chỉ nói từ tấm lòng, không biết và không bao giờ có tham vọng "lập thuyết", giải quyết câu chuyện Việt Nam chỉ là cố gắng suy nghĩ về những cung cách  ngõ hầu mang lại trong tương lai những phúc lợi về y tế tối thiểu cho bà con Việt, cải thiện hệ thống giáo dục đã bị ô nhiễm và hủy hoại sau thời gian dài chịu sự áp đặt của chế độ, cũng như giải quyết những vấn nạn môi trường mà chế độ đã phát triển quốc gia trong chiều hướng hủy diệt môi trường thay vì bảo vệ.

Đảng và Nhà Nước Việt Nam hiện tại không giải quyết được những vấn đề dân sinh của người dân, thậm chí còn làm cho vấn đề ngày càng trầm trọng thêm lên. Nay đã phải đến lúc chính người dân trong nước phải trang bị những thông tin, những hiểu biết để tự cứu lấy chính mình trong cuộc sống hàng ngày đối mặt với nguy cơ ô nhiễm nguồn nước, không khí, và trong đất, nguy cơ trước trong thực phẩm và nhứt là nguy cơ trước những vi phạm quyền của con người đã ghi rõ trong Bản tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của Liên Hiệp Quốc mà chế độ hiện hành đã phê chuẩn. 

Muốn thực hiện những suy nghĩ tích cực trên, và trong điều kiện hạn hẹp của một người con Việt sống xa quê hương, tôi thấy những gì cần làm ngày hôm nay là chuyển tải những thông tin khoa học, những biến chuyển thực sự đang xảy ra trên đất nước mà người dân quốc nội không hề biết qua chính sách thông tin một chiều của chế độ. Những tin tức cập nhựt nhứt về nguy cơ Hán hóa, về nguy cơ diệt chủng của Trung Cộng dù ít dù nhiều cũng có thể làm động tâm bà con.

Và em có biết không, những khúc nhạc trên đã được tấu lên một cách bền bĩ suốt 20 năm qua, và tôi nghĩ cũng đã khơi dậy một phần nào lòng tự ái dân tộc nhứt là đối với tuổi trẻ Việt Nam.

Em thấy không, tuổi trẻ Việt Nam đã vượt qua sự sợ hãi do chế độ đã cấy sinh tử phù vào lòng dân tộc từ những ngày đầu tiên dày xéo miền Nam thân yêu của chúng ta. Nhưng hôm nay, mọi sự đã xoay ngược 180 độ. Chính những người cộng sản Việt đã bị sinh tử phù chính họ xâm nhập vào não trạng. Càng đàn áp, càng trấn lột người dân, càng phát biểu những lời đanh thép, cao ngạo, chính là lúc người cộng sản …đang sợ.

Họ sợ người dân, họ sợ tuổi trẻ và họ sợ với chính những đảng viên đang cùng chung một việc là áp dụng chuyên chính vô sản với dân. Sự đoàn kết chung quanh đảng dưới lá cờ chủ nghĩa Mác Lê chỉ còn là những tiếng vọng từ đáy vực, một chuẩn bị cho hiện tượng Big Bang của đảng cộng sản Việt Nam trong những ngày sắp tới mà thôi.

Em thân mến,

Sự hiện diện của lá thư nầy là do những lần khám phá ra tình tự quê hương nơi em. Cho tôi một lời cám ơn em. Những suy nghĩ của tôi trên đây cũng là những lời tự nhắc nhở lấy chính mình. Tôi không lạc quan mà cũng không bi quan về tương lai của đất nước. Trong bao lần nói chuyện trước bè bạn hay công chúng, tôi chỉ muốn nhấn mạnh một điều là sống trọn vẹn với niềm tin của mình cũng như san sẻ niềm tin trên với bà con, những người con Việt xa quê hương.

Và từ niềm tin đó, chúng ta không tuyệt vọng cho tương lai của dân tộc.

Xin hẹn gặp lại em một ngày đẹp nắng nào đó không xa trên quê hương mình.

Phổ Lập

Một ngày cuối đông Kỷ Sửu-2010

 

 Giọt lệ nào mình khóc cho non nước

Ba mươi tám năm trôi ngược dòng đời

Người dân nghèo thêm đói rách tả tơi

Thân con gái mang đời ra mua bán

Anh có nghe tiếng thở than ngao ngán

Từng người tù bị cải tạo dã man

Cả đời trai dâng hiến cho giang san

Để đành trút hơi tàn nơi ngục tối

Anh có thấy quê hương đang hấp hối

Bao trẻ thơ vô tội sống gian nan

Bới rác rưởi sáng sớm đến chiều tàn

Mới đổi được chén cơm chan nước mắt

Tận can tràng Mẹ Việt Nam đau thắt

Nhìn bất công đang gieo rắc chém đâm

Một đàn con theo chế độ sai lầm

Đang tiêu diệt dần mòn cả dân tộc

Tôi đã khóc và bao người đã khóc

Nhưng không làm lợi lộc cho quê hương

Chúng ta cần hiệp lực và can trường

Cùng đoàn kết biểu dương lòng bất khuất

Quê hương ta có còn hay đã mất

Bao máu xương bao tất đất thấm màu

Bao xác người đã nằm xuống đớn đau

Lời sông núi ta hãy mau đền đáp

Tự do nhân quyền bị bóc lột chà đạp

Người đấu tranh bị đánh đập giam cầm

Sao ta đành ngoãnh mặt trong lặng câm

Chỉ đứng khóc âm thầm trong bóng tối

Hãy lau khô giọt lệ bằng lời nói

Hãy tạo nên cơ hội để cùng nhau

Đồng nhất một lòng trước cũng như sau

Xây dựng lại một Việt Nam ngạo nghễ !!!

 









 


 


 

 

 

 

 

 


 


Friday, August 12, 2022

  

Một Làn Sóng Phẫn Uất Mới Từ Miền Nam Việt Nam

Nguyễn Duy Ngọc

CHƯA CÓ BAO GIỜ MÀ LÀN SÓNG KỲ THỊ “BÊN KIA VĨ TUYẾN” MẠNH MẼ NHƯ BÂY GIỜ. 

Tại sao? Rất dễ hiểu, chỉ mới vài tuần trước dân miền Nam bị cho ăn vải đầu buồi. Dư âm chưa nguôi thì lại thêm cú “giải cứu” covid. Hai vụ quá gần nhau nên dễ gây cộng hưởng. Nhưng có phải chỉ vì 2 scandal đó mà dấy lên phong trào đòi dời bức tường Berlin về ngay Vỉ tuyến 17 không? KHÔNG. 

Suốt từ 75 đến giờ dân Nam ăn đủ mùi tráo trở, xảo quyệt, lọc lừa rồi. Họ ấm ức, họ tức tưởi, họ chán ngán quá nhiều rồi. 2 câu chuyện trên chỉ là mồi lửa cho đống rơm khô vốn chực chờ sẵn từ gần 50 năm nay. 

Giờ mà người dân Nam nào lên tiếng sẽ bị cho là kỳ thị. Một người Bắc 54 lên tiếng cũng bị cho là mất gốc nên mới nói. Một người Bắc 75 lên tiếng họ cho là vào hùa với dân Nam. Tôi, một con Bắc kỳ 1985 lên tiếng thì bị cho là cố xóa vết tích Bắc kỳ, muốn chứng minh mình là thượng đẳng. Bác sĩ Nhàn Lê, Bắc kỳ 2000 lên tiếng bị cho là nói lấy lòng dân miền Nam. 

Đến bao giờ, bao giờ, bao giờ người miền Bắc mới chịu nhìn nhận lại bản thân? Trên Facebook tôi và Bs Nhàn Lê là 2 người lên tiếng mạnh mẽ và thẳng thắn nhất về các thói hư tật xấu của người miền Bắc. Tại sao? 

Chúng tôi đã sống ở cả 2 miền, chúng tôi đã nếm trải cái khốn nạn, lưu manh của miền Bắc và sự tử tế, nhân hậu của miền Nam. Chúng tôi thấy cần thiết phải lên tiếng. Chúng tôi cất lên tiếng nói là để mọi người biết được cái xấu của mình mà sửa. Chúng tôi là người Bắc thì tiếng nói nhất định là công tâm. Mồ mả cha ông tôi còn ngoài Bắc, họ hàng tôi còn ở Nam Định, anh em cha bác nhà bà Nhàn còn đang xúm xít đâu đó ở một tỉnh miền núi phía Bắc, chúng tôi đâu có thần kinh mà nói xấu quê hương, đồng hương mình. 

Và khi bài viết đăng lên cũng có nhiều ý kiến trái chiều. Những người đồng tình đầu tiên tất nhiên là người Nam, sau đó là Bắc 54, Bắc 75 hoặc các năm sau đó, hoặc có những người chỉ mới vào Nam mấy năm nhưng họ phải nhìn nhận đó là sự thật, vì họ đã thấy, đã trải nghiệm và hơn nữa họ có nhận thức. 

Những người phản ứng là ai? 

Là những người vừa vào Nam chơi mấy hôm rồi về hoặc đa phần là những người chưa bao giờ bước chân vào miền Nam.

 Họ chưa chứng kiến những người đi phát đồ từ thiện cúi người cảm ơn những người đi nhận quà. 

Họ chưa từng thấy một gã xăm trổ chặn đứa bé bán vé số lại chửi “đụ mẹ, ba má mày đâu để mày lang thang vầy?” rồi mua cho nó tô mì hoành thánh, sau đó mua hết xấp vé số của nó. 

Họ chưa thấy một thằng nhóc phì phèo điếu thuốc trên cặp môi thâm sì nhưng hét vào mặt con mẹ tỉnh lẻ lên thành phố đang lớ ngớ hỏi đường “Thôi nói hoài bà cũng không biết, chạy theo sau tui đi tui dẫn tới địa chỉ đó”.

Cái mà người miền Bắc có trong đầu là gì?

Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng.

Có sách mới áo hoa đây là nhờ ơn Đảng ta.

Đảng là kim chỉ nam cho mọi hành động.

Tình bác sáng đời ta.

 Nên trong một comment phản biện em ếch kia mới hỏi một câu hết sức thanh niên cách mạng đồng chí hội:  Chị đã kết nạp đảng chưa?”. 

Trong đầu thanh niên miền Bắc đầy những khái niệm: miền Nam ăn bơ thừa, sữa cặn của Mỹ, bọn công giáo theo ông Diệm vào Nam, bọn 3 sọc đu càng, không có miền Bắc thì miền Nam giờ này vẫn còn dưới ách kềm kẹp của Mỹ-Ngụy. Chả vậy mà một cô sinh viên tuổi đời chưa tròn 20 mới phơi phới đòi đi giải phóng miền Nam lần nữa. 

Chính vì vậy mà họ luôn mang tâm thế của kẻ thắng cuộc, trịch thượng, thượng đẳng. Với lối giáo dục sai lệch và bóp méo lịch sử họ không biết phân biệt phải trái và ăn nói như những kẻ vô giáo dục. Đọc tất cả các status, các còmment phản biện thì cảm giác chung đều là ngụy biện, lấp liếm, đổ lỗi, giận hờn, trách móc và trên tâm thế của kẻ ban ơn. Tất cả những điều đó chỉ gây cho người đọc một cảm giác khinh khi, chán ngán và nếu nhân văn, độ lượng một chút thì có thể nói rằng chỉ thấy thương cho những kẻ kém hiểu biết và tự ti mà thôi. 

Thôi thì bò đội nón ta sẽ gỡ nón cho bò, bị nhồi sọ thì ta sẽ tẩy não. Nhưng còn những người hiểu thời sự, thời cuộc thì sao? Đó là những người lớn, những DLV, ĐHV, kols. Những người này thừa hiểu biết về thời cuộc, sự thật và lịch sử nhưng vì nhiều lẽ, tự ái có, tự ti có, cố chấp có, bẻ lái có, vì tiền cũng có, mà cố lái sự việc sang hướng khác. Và nói chung là vì không được giáo dục tính khiêm nhường, biết nhận lỗi nên khi nghe chỉ trích là họ sửng cồ, xù lông, cố bảo vệ cái sai của mình. Và cái bế tắc trong luận điệu của họ thể hiện ở việc quay ra đổ lỗi cho nạn nhân. Tôi đã 2 lần đọc status của 2 phụ nữ miền Bắc chửi dân miền Nam ngu mới để mất VNCH vào tay CS. Thú thật, tôi thấy thương các bạn vô cùng. 

Khi mới dành được độc lập, Hàn Quốc không lung linh như các bạn thấy bây giờ đâu. Một đất nước hoang tàn, đổ nát, lạc hậu và ngu dốt sau chiến tranh. Nhưng họ đã dẹp bỏ tự ái nhập cả bộ sách giáo khoa của Nhật, là kẻ thù xâm lăng mà họ vừa đánh đuổi, về dịch ra để học. Và hiện nay có một Hàn Quốc với Sam Sung, Deawoo, Huyndai mà thế giới biết đến. 

Khi công nghệ chưa phát triển, hàng hóa của Hàn Quốc xếp trên kệ chỉ để vui mắt chứ không mang lại lợi ích kinh doanh gì. Một lần có du khách Phương Tây ghé thăm quầy hàng xem qua món hàng lưu niệm thủ công rồi bỏ đi. Cô nhân viên khi ấy đã khổ sở dùng hết khả năng ngôn ngữ lẫn chân tay của mình, thậm chí là cả van lạy và nước mắt chỉ để người khách kia mua món hàng đó. Lợi nhuận món hàng có thể không phải là chuyện sống chết nhưng cô đang cố gắng giới thiệu quốc gia mình ra thế giới. Du khách kia ra về, có thể không hài lòng với món đồ lưu niệm thô kệch, xấu xí đó, nhưng chắc chắc ấn tượng về một cô nhân viên cầu thị, có tinh thần tự tôn dân tộc sẽ khó phai mờ, và biết đâu trong những lúc trà dư tửu hậu gã mắt xanh mũi lõ đó không vô tình quảng bá hình ảnh người Hàn Quốc chịu thương, chịu khó, nhẫn nhục, tự tôn đó cho bạn bè năm Châu. 

Tất nhiên không phải ngẫu nhiên mà có một Hàn Quốc như ngày hôm nay. Không phải ai cứ sinh ra cũng sẽ tự tôn dân tộc như cô nhân viên bán hàng kia. Tất cả là do giáo dục. Giáo dục không chỉ từ nhà trường và gia đình, mà còn từ xã hội và tự giáo dục. Tự giáo dục tức là các hình thức thay đổi bản thân thông qua quan sát, học hỏi từ sách báo, ứng xử của những người xung quanh và nhận thức. Trên 18 tuổi là chỉ còn tự giáo dục. Nhưng hình như thanh niên miền Bắc không có được kỹ năng này. Họ đi du lịch chỉ để chụp hình khoe facebook chứ không phải tìm hiểu đời sống, con người, tập tục, văn hóa của một vùng đất lạ. Họ dùng internet chỉ để giải trí, facebook của họ chỉ dùng để mua hàng online, khoe của và chat chít. Nếu không họ đã không hớn hở đi giải phóng miền Nam một lần nữa. 

Làm thế nào để dư luận không đào xới thêm chuyện Bắc-Nam nữa rất đơn giản. Các anh chị miền Bắc vốn văn hay chữ tốt, chữ nghĩa một bồ thế nào chả có cách viết. Có điều các anh chị chỉ lo chữa lửa bằng xăng vì các anh chị không biết cúi đầu. 

Bắc kỳ 1985 này cũng không thiếu chữ. Nhưng tôi đâu có bán vải đầu buồi. Tôi đâu có đòi giải phóng miền Nam nên mắc mớ chi tôi phải viết. Tại sao tôi phải ngửa váy hứng dừa? 

Nguyễn Duy Ngọc



Wednesday, August 3, 2022

 

Liệu chúng ta sẽ có một quốc gia xã hội chủ nghĩa khác trên thế giới này?

 Ông Trevor Loudon, một chuyên gia về ảnh hưởng  chính trị cực đoan của cánh tả và chủ nghĩa Marx, đã chia sẻ suy nghĩ của mình về Kamala Harris, một nhân tố quan trọng

của phong trào xã hội chủ nghĩa ngày nay và mối quan hệ của  Trung Quốc với BLM (Black Lives Matter).

 

Người phỏng vấn: H- Cho

 

Cho: Tôi sẽ hỏi ông về Phó Tổng thống Kamala Harris vì bà ấy có thể giữ chức vụ lên đến 12 năm tùy thuộc vào tình trạng của Tổng thống Biden.

 

 Loudon: Vâng, đó là một viễn cả nh rất đáng sợ.

 

Cho: Harris được cho là còn nghiêng về bên cánh tả nhiều hơn cả Bernie Sanders. Suy nghĩ của ông về điều này là gì?

 

Loudon:Ngay cả hồ sơ bỏ phiếu của bà ấy cũng thuộc bên cánh  tả của cả Bernie Sanders và Elizabeth Warren , nhưng bà ấy được giới truyền thông chính thống miêu tả là một đảng viên Dân chủ ôn hòa. Nhưng toàn bộ lịch sử của bà ấy, toàn bộ mô hình liên kết của  bà ấy, là thuộc phái cực tả.

 

Cho: Được cho là có quan hệ mật thiết với nhiều người cộng  sản, vậy bà ấy được kết nối với những loại người nào?

 

 Loudon: Hãy trở về thời thơ ấu của bà ấy. Cha mẹ bà là những nhà hoạt động cực tả ủng hộ Fidel Castro và Che Guevara. Cha bà là một người theo chủ nghĩa Marx.

Người tình của bà, [Cựu Chủ tịch Quốc hội Tiểu bang California] Wille Brown , người mà bà có quan hệ tình cảm, ông ta có quan hệ rất chặt chẽ với Trung Quốc LeftRoots Cộng sản. Ông đã tham gia Đảng Cộng sản Hoa Kỳ  trong nhiều, rất nhiều năm.

 

Harris cũng rất thân với một người đàn ông tên là Steve Phillips. Ông ta là một luật sư rất giàu có ở San Francisco, người từng  ủng hộ Liên đoàn Đấu tranh Cách mạng , một nhóm Cộng  sản thân Trung Quốc theo chủ nghĩa Mao, và là một thành viên gần gũi với tổ chức. Ông là một sinh viên cấp tiến tại Đại học Stanford cùng với chị gái của Kamala, là Maya. Steve Phillips kết hôn với thành viên một gia đình rất giàu có ở San Francisco, gia đình Sandler, và ông sử dụng số tiền đó để thúc đẩy các mục tiêu chính trị cực tả và các chính trị gia đảng Dân chủ, cũng như ủng hộ các nhóm cộng sản hiện đại như chẳng hạn.

 

Philips là người đứng sau Kamala Harris. Ông ta đã giúp bà được bầu vào vị trí Biện lý quận của San Francisco, Tổng chưởng lý của California, Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ bang

California và bây giờ là vào Toà bạch ốc. Harris cũng là bạn rất thân của một người cộng sản khác, một phụ nữ phái cực tả, tên là Lateefah Simon. Cô là người được  Kamala che chở. Cô đã liên kết chặt chẽ với các nhóm Maoist đang tập hợp lại với nhau để tổ chức một dự án cách mạng.

 

Simon là bạn rất thân của Alicia Garza , người sáng lập ra  Black Lives Matter, và là một cộng sự thân thiết của những người thân Đảng Cộng sản Trung Quốc ở vùng Vịnh San  Francisco, cũng như Kamala.

 

Toàn bộ lịch sử của Kamala gắn liền với những người Cộng sản thân Trung Quốc. Ngay cả công ty luật của chồng bà cũng có  nhiều mối liên hệ với Đảng Cộng sản Trung Quốc.